"Làm chuyện này với anh mà em còn tâm tư nghe điện thoại của anh ta.
Dao Dao, một tim hai lòng sẽ bị phạt đó!"
Anh ôm hồng cô, kéo cô vào lòng.
"Chờ đã..."
Hai tay Sam Dao ấn vai anh, trong lòng chua chát, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin: "Để em ra ngoài đi."
Sắc mặt của Thương Đình Lập trở nên âm trầm hơn, không hề buông cô ra mà chỉ lấy điện thoại của cô ấn một dãy số.
"Tiên sinh."
Bên kia lập tức có người bắt máy.
"Nhanh chóng giải quyết người không phận sự.
Còn nữa, kiểm tra điện thoại của đối phương."
Chỉ có một câu ra lệnh đơn giản, không nói dư thừa một lời.
Sau đó dứt khoát cúp máy.
"Bây giờ còn lý do gì để ra ngoài không?"
Thương Đình Lập hỏi.
"Những lời vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi?"
"Nói lớn tiếng như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó đấy."
Thương Định Lập để cô ngồi lên đùi mình.
Nhưng vì sự thô bạo vừa rồi đã làm cô bị thương, nên bây giờ anh không cách nào tùy tiện muốn cô được nữa.
"Lo lắng anh bị anh ta tính kế sao?"
Sầm Dao bị dày vò đến ngây ngốc.
Hơi thở không ổn định: "Anh ta sẽ làm thế thật..."
"Anh ta dám làm thật thì sau này con đường của Bộ Thị sẽ không dễ dàng gì đâu."
Sầm Dao siết chặt tay anh: "Vậy thì con đường của anh cũng không dễ đi rồi."
Thương Đình Lập nhìn cô, bỗng nhiên thấp giọng cười.
Nụ cười đó vô cùng vui vẻ nhưng lại khiến Sầm Dao hơi buồn bực.
Cô thu tay đánh anh một cái: "Đã là lúc nào rồi mà anh còn cười được?"
Có lẽ là vì bị dục vọng gặm nhấm, giọng điệu ngọt ngào như đang làm nũng.
"Nếu không có anh ta, anh còn không biết thì ra em lại lo lắng cho anh như thế."
Tâm trạng của anh dường như rất tốt, đôi mày và đôi mắt đẹp dường như đều tỏa ra hào quang.
Sầm Dao bị anh nhìn đến có chút xấu hổ, mặt ửng hồng, lầm bầm: "Ai thèm lo cho anh chứ?"
Anh mỉm cười rồi cúi đầu hôn cô: "Yên tâm, người của anh sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này."
Bên ngoài, truyền đến vài động tĩnh, Sầm Dao có chút không yên tâm: "Giải quyết thế nào cơ?"
"Bây giờ, có phải em nên quan tâm đến bản thân mình hay không?"
Ngón tay thon dài của Thương Đình Lập thâm nhập vào giữa hai chân cô.
Sầm Dao đau đớn hít một hơi, muốn trốn đi: "Đau..."
Vì bị xé rách mà đau nóng khó chịu.
Thương Đình Lập không nỡ, liền thở dài nói: "Anh thấy em luôn có cách để hành hạ anh đấy."
Sầm Dao cắn môi: "Rõ ràng người đau là em mà, sao lại biến thành em hành hạ anh rồi?"
Thương Đình lập kéo tay cô phủ lên nơi căng cứng nóng đến cực điểm của anh: "Bảo bối, không phải chỉ có mình em đau thôi đâu."
Sầm Dao có thể cảm nhận được sự căng cứng và nóng bỏng trong tay mình.
Thật vậy, anh cũng không dễ chịu gì.
Không, xem ra anh thật sự còn thống khổ hơn cô nhiều.
Chỉ là...!
Vừa rồi anh chỉ là chạm vào một chút thôi mà cô đã đau đến suýt ngất đi.
Nếu như anh thật sự tiến vào toàn bộ thì còn đau đến mức nào nữa! Cô thật sự không dám tưởng tượng.
Thu tay lại, khẽ liếm đôi môi vừa nãy bị ảo mộng làm cho khô nóng rồi thì thầm: "Thương Đình Lập, tối nay chúng ta về..."
Mấy lời sau cùng còn chưa nói ra đã bị Thương Đình Lập chặn lại: "Tối nay cho dù anh không muốn em thì em cũng không được phép đi đâu hết!"
Sự xuất hiện của Bộ Tử Ngang thật sự khiến người ta mất hứng.
Anh có thể lý giải được tâm trạng lúc này của Sầm Dao, trong lòng có gánh nặng, cô không thể tập trung tinh thần được.
Như thế thì anh càng không thể muốn cô.
Miễn cưỡng tiến vào, anh sợ cô sẽ đau đến chết.
"Bây giờ em nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài một lát."
Thương Đình Lập ôm cô đặt lên giường.
Sầm Dao nắm lấy áo anh: "Anh đi tìm anh ta?"
"Anh đi mua thuốc."
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Đình Lập nhìn từ trên cao nhìn xuống cô: "Chỗ đó của em bị rách.
Nếu như không bôi thuốc, chỉ sợ sẽ đau đến mấy ngày."
Sầm Dao ngượng ngùng từ từ buông tay anh ra.
Thương Đình Lập lưu luyến hôn lên môi cô một cái, mới đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi sải bước di ra.
Khóa cửa xong, anh rời đi.
Căn phòng sang