Thương Đình Lập vừa mới bước ra, Bộ Tử Ngang như cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Thương Đình Lập, mắt Bộ Tử Ngang đỏ quạch, ngọn lửa ghen tuông từ trong đáy mắt trào ra, như muốn thiêu người đàn ông trước mặt thành tro bụi.
Vứt điếu thuốc đi, bước mấy bước về phía Thương Đình Lập, nắm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vừa rồi mày và Sầm Dao làm gì trong phòng?"
Thật ra vấn đề này chẳng qua là biết rồi còn hỏi.
Nhưng mà, Bộ Tử Ngang còn ôm một chút hy vọng nực cười.
Có trời mới biết, lúc anh ta quay lại Nhã Uyển, anh ta đã tức điên lên khi nhìn thấy hai người họ ôm nhau.
So với sự điên cuồng của Bộ Tử Ngang, Thương Đình Lập trước sau vẫn bình tĩnh.
Chỉ khẽ cử động tay, chặn bàn tay đe dọa của anh ta.
"Chủ tịch Bộ cảm thấy tôi và Dao Dao có thể làm gì?"
Không trả lời, ngữ khí nhàn nhã.
Cổ áo sơ mi bị Bộ Tử Ngang làm nhàu nát, nhưng toàn thân Thương Đình Lập từ đầu tới cuối không hề nhìn thấy một chút nhếch nhác, vẫn sang trọng đẹp trai như vậy.
"Thương Đình Lập, Sầm Dao là vợ tao!"
Bộ Tử Ngang nghiến răng nhắc nhở, những đường gân xanh trên mặt nổi lên rõ ràng, trông rất dọa người.
Chữ "vợ"
kia bị nghiến chặt và nặng nề.
Thương Đình Lập cười lạnh: "Thì ra chủ tịch Bộ vẫn còn nhớ cô ấy là vợ anh à.
Đã vậy, tôi muốn hỏi anh một câu, bao nhiêu năm nay, anh đối xử với người vợ này của anh như thế nào? Đừng nói là yêu thương, thương tiếc, chỉ là sự tôn trọng cơ bản thôi, anh đã từng cho cô ấy chưa?"
Bộ Tử Ngang bị hỏi đến chết lặng, sau đó, lại nghiến răng đáp: "Đây là chuyện của bọn tao, không liên quan gì tới một người ngoài như mày!"
"Chuyện đã đến nước này, anh cảm thấy tôi vẫn còn là người ngoài sao?"
Thương Đình Lập nhàn nhãn đút tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn anh ta.
Bộ Tử Ngang đã giận đến mất đi phong độ, siết chặt nắm tay, lao về phía Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập nhanh tay lẹ mắt bắt được nắm đấm của anh ta, vẻ dịu dàng trước đây của anh thay đổi, ánh mắt trở nên đặc biệt lạnh lùng: "Không có người nào sẽ ở mãi một chỗ chờ anh! Khi anh dùng người phụ nữ khác làm tổn thương cô ấy, thì anh nên biết anh vĩnh viễn không thể có được cô ấy!"
Sắc mặt Bộ Tử Ngang tái nhợt.
Thương Đình Lập gạt nắm đấm của Bộ Tử Ngang đi, nặng nề nhìn anh ta một cái, xoay người bước vào khách sạn.
Đi được một nửa, dường như nhớ ra gì đó, lại dừng lại.
Quay đầu nhìn lại Bộ Tử Ngang: "Đúng rồi, tôi nên cảm ơn chủ tịch Bộ mới phải."
Bộ Tử Ngang hoang mang.
Một khắc tiếp theo, chỉ nghe Thương Đình Lập tiếp tục nói: "Nếu như anh không đối xử như thế với Dao Dao thì tôi vĩnh viễn không có cơ hội xen vào rồi!"
Câu nói này giống như một nắm đấm đánh thẳng vào tim.
Khiến Bộ Tử Ngang đau đớn đến cực điểm, hít thở không thông.
Tâm trạng quá khó chịu, lời nói ra cũng trở nên không kiểm soát.
"Khẩu vị của chủ tịch Thương thật khiến tôi mở rộng tầm mắt!"
Anh ta chế nhạo.
Thương Đình Lập đứng trên bậc thang cao cao nhìn xuống anh ta, chờ đợi những lời tiếp theo.
"Cùng lắm chỉ là một món đồ bị tôi chơi rất nhiều năm, chủ tịch Thương cũng có thể xem như bảo bối, thật nực cười! Nếu như anh thích thì cứ nói thẳng với tôi, đồ tôi chơi chán rồi sẽ cho chủ tịch Thương, cũng chỉ là một câu nói thôi mài"
Bộ Tử Ngang đoán chắc Sầm Dao tuyệt đối không thể là lần đầu tiên.
Ít nhất, lần đó cô đã cùng tên trai bao kia chơi một đêm, khắp người toàn dấu hôn.
Những lời này vào tai, bất cứ người đàn ông có tôn nghiêm nào đều sẽ cảm thấy ghê tởm.
Huống chi đây là Thương Đình Lập, người đàn ông trước giờ luôn đứng ở trên cao.
Anh ta không tin Thương Đình Lập có thể nhịn được! Nhưng mà khiến anh ta bất ngờ là, ở trên bậc thang, vẻ mặt người đàn ông đó không chỉ không hề có chút gì như là tức giận mà ngược lại còn khẽ mỉm cười: "Quá khứ của Dao Dao có như thế nào, là đặc sắc hay là đơn giản, là hư hỏng hay thuần khiết, đối với tôi mà nói không hề quan trọng chút nào.
Cái tôi yêu chỉ là con người cô ấy, không hề liên quan đến quá khứ của cô ấy."
Anh cứ vậy mà bày tỏ! A~ thật giả dối.
Bộ Tử Ngang