May mà tối qua Sầm Dao đã suy xét kỹ rồi, cũng đã hạ quyết tâm tính toán chu toàn, nên lúc này đây mới không đến mức bị anh câu mất hồn.
Hai tay cô chống lên vai anh: "Em phải dậy rồi."
Thương Đình Lập cũng không làm khó cô, thì thầm hỏi: "Mấy giờ rồi."
"Bảy giờ"
Đôi mắt hơi ngái ngủ của Thương Đình Lập hơi mở ra, nhìn cô chằm chằm: "Mười giờ anh lên máy bay."
"Vậy anh cũng nên dậy đi."
Thương Đình Lập còn chưa nói gì thì điện thoại bàn đã reo lên.
Anh buông Sầm Dao ra rồi nhấc điện thoại.
Bên kia truyền qua tiếng của Dư Phi: "Tiên sinh, tài xế đang trên đường qua đón anh."
"Tôi biết rồi."
Thương Đình Lập chỉ đáp ngắn gọn liền cúp máy.
Quay đầu chỉ thấy Sầm Dao đã sắp xếp quần áo của mình ngay ngắn.
Anh đề nghị: "Ăn sáng với anh đi, lần sau quay về ít nhất cũng là hơn hai mươi ngày nữa."
Sầm Dao nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Nhà hàng trên tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh.
Ở đây chỉ phục vụ khách VIP của khách sạn.
Mỗi một bàn đều có nhân viên phục vụ riêng.
Lúc đến tầng cao nhất, Sầm Dao mới nhớ ra thân phận của anh, mình và anh mới sáng sớm đã cùng xuất hiện trước mặt mọi người thế này thì quá thu hút ánh mắt của mọi người rồi đấy.
Nhưng cũng may, lúc này trong nhà hàng ngoài hai người họ ra thì không hề còn vị khách nào khác.
Nhân viên phục vụ cung kính đến phục vụ họ.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có nữ nhân viên đi qua, hoặc đi ngang qua họ, hoặc tìm kiếm họ hoặc nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
Thương Đình Lập này thật sự là một người tỏa sáng.
Đi đến đâu, điều không thiếu nhất chính là sự ái mộ của phụ nữ.
Sầm Dao nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh hoàn toàn không hề quan tâm mà vẫn ung dung tự tại, liên tục gọi điện thoại.
Dường như những ánh mắt đó với anh mà nói đều không có ảnh hưởng gì cả.
"Nhìn anh có thể no sao?"
Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại, Thương Đình Lập quay mặt lại rồi nheo mắt nhìn cô.
Thì ra, cũng không phải là anh không hề có cảm giác gì.
Sầm Dao tự mình lẩm bẩm.
"Chủ tịch Thương cũng là mỹ vị nha"
Cô thật sự đã ăn no rồi.
Đặt bát trong tay xuống, nghi hoặc nhìn xung quanh, tầm nhìn cuối cùng rơi vào cảnh bình minh của thành phố ngoài xa xa: "Khách sạn này cũng là tài sản của Nguyên Thịnh các anh à?"
"Ừm.
Lần đầu tiên đi từ Thiên Thượng Nhân Gian, cũng là đưa em đến đây.
Còn nhớ không?"
Nhäc đến tỉnh cảnh lần đầu tiên đó, ánh mắt Thương Đình Lập sâu thêm một chút.
Sầm Dao nhấp một ngụm đồ uống, giữ ấm cổ họng: "Chuyện ngày hôm đó em đã không nhớ nữa rồi.
Lúc đó uống say quá rồi."
"Không sao."
Thương Đình Lập nhấp một ngụm cà phê, động tác tao nhã: "Chuyện tối qua vẫn nhớ là được rồi "
Sầm Dao không đáp lời, chỉ hướng mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu.
Nghĩ gì đó, ánh mắt trở nên ảm đạm, một lát sau mới đột nhiên hỏi: "Cảm giác đứng trên đỉnh cao nhìn xuống bên dưới, em đoán sẽ vô cùng thoải mái nhỉ."
Thương Đình Lập sâu xa liếc nhìn cô một cái.
Sau đó đẩy ghế ra, không nhanh không chậm đứng lên, thong thả đi về phía cửa sổ sát sàn.
Sau đó nữa, đứng thẳng bên cửa sổ.
Anh đứng đó nhìn xuống bên dưới.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu vào anh.
Cả người anh chìm trong thứ ánh sáng rực rỡ đó, toàn thân đều tỏa ra khí chất vương giả.
Khiến cho người nhìn thấy, theo bản năng đều phải cúi đầu.
Sầm Dao biết rất ít về quá khứ của anh, nhưng cô có thể đoán được, anh còn trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí như hôm nay, bất luận là thủ đoạn hay cách đối nhân xử thế, dã tâm hay tham vọng thì người khác đều không thể bì kịp.
"Dao Dao, em qua đây."
Anh nói với cô.
Sầm Dao đi về phía anh rồi đứng bên cạnh anh.
Từ tầng năm mươi nhìn xuống bên dưới, bất luận là dòng người hay xe cộ bên dưới, chẳng qua đều nhỏ bé như sâu kiến.
"Cảm giác đứng ở đây thế nào?"
Thương Đình Lập hỏi ngược lại cô.
"Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ anh, đều kính sợ anh, đây là thứ mà quyền lực và tiền tài tối cao mang đến cho anh, lại có lúc sẽ cảm thấy cô độc, nhưng cũng sẽ gây nghiện."
Sầm Dao quay đầu nhìn anh: "Anh cũng mê đảm cảm giác này sao?"
"Mê đắm? Thà nói là