Hơn mười giờ lên máy bay, Thương Đình Lập không có thời gian trì hoãn nữa.
Sầm Dao cùng anh dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng xuống nhà để xe của khách sạn.
Xa xa, tài xế đã lái xe đến nơi, nhìn thấy sếp nhà mình thì vội xuống xe, cung kính mở cửa xe chờ sẵn.
Thương Đình Lập đi đến bên chiếc xe, quay đầu nhìn Sầm Dao: "Em đi đâu? Anh bảo ông Phó qua đón em"
"Ở đây rất dễ đón xe, không cần bảo tài xế Phó chạy đến đây."
Sầm Dao không giấu diếm lịch trình hôm nay của cô: "Em đi đến cục dân chính, cách đây cũng không xa"
Một tia suy tư lướt qua trong đôi mắt mê người của Thương Đình Lập: "Cục dân chính?"
"Đã hẹn với Bộ Tử Ngang hôm nay sẽ làm thủ tục ly hôn."
Thương Đình Lập mấp máy môi: "Cho nên điều này có nghĩa là, qua hôm nay, em là người độc thân?"
Giọng nói của anh trầm thấp, hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
ầm Dao gật đầu.
Cảm giác sắp phục hồi được tự do của mình thật là tốt.
Nhưng lúc này đây, nội tâm cô lại có đủ cảm xúc phức tạp.
"Tiên sinh, thời gian đã không thể kéo dài thêm nữa rồi."
Tài xế nhắc nhở.
Anh đáp một tiếng, nhìn Sầm Dao thật sâu.
Đưa tay qua nắm chặt tay cô, thì thầm: "Chờ anh về"
Lòng bàn tay người đàn ông rất ấm, năm ngón tay có lực.
Tay hai người nắm chặt một chỗ, khiến Sầm Dao không nhịn được có chút mê luyến.
Vô thức nhìn tài xế trong xe, lại lặng lẽ rút tay về: "Mau đi đi, đừng trì hoãn nữa, sẽ làm lỡ công việc đó."
Thương Đình Lập không nói gì nữa, bước lên xe.
Sầm Dao đưa mắt nhìn theo chiếc xe dân khuất dạng, rẽ vào một góc, lái ra ngoài.
Cô ngây ngốc đứng đó, đến tận khi chiếc xe biến mất rất lâu, cô vẫn còn thất thần nhìn theo.
Đến tận khi điện thoại reo lên, cô mới sực tỉnh.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình nhấp nháy hai chữ "Oánh Oánh".
"A lô."
Cô bắt máy.
Trong giọng nói của Khương Oánh Oánh có chút hóng chuyện: "Dao Dao, tối qua chị lại không về nhà.
Tối qua chị ở bên cạnh chủ tịch Thương hay là Bộ Tử Ngang?"
Sầm Dao không muốn nhớ lại tình cảnh hỗn loạn đêm qua nữa.
"Oánh Oánh, em vào phòng chị, ngăn tủ bên phải trên đầu giường có một phong bị, lát nữa trước khi em đến công ty thì mang đến cục dân chính giúp chị.
Chị ở đó chờ em."
"Đúng rồi! Em suýt thì quên mất đấy, hôm nay hai người ly hôn mà nhỉ."
Khương Oánh Oánh còn kích động hơn cả cô, bật dậy khỏi giường.
Cười hắc hắc: "Vậy là chủ tịch Thương sẽ ở bên chị phải không?"
"Em đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà.
Anh ấy bay đi London rồi."
"Thời khắc trọng đại như vậy anh ấy lại bỏ qua, thật đáng tiếc."
Khương Oánh Oánh cảm thán.
Hai người trò chuyện đôi câu nữa, rồi cúp máy.
Đi ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, Sầm Dao đón xe đến thẳng cục dân chính.
Buổi sáng là giờ cao điểm, kẹt xe rất lâu.
Khi Sầm Dao đến cục dân chính, cửa cục dân chính đã mở rồi.
Hôm nay có lẽ là ngày tốt, có không ít cặp đôi đến đăng ký kết hôn.
Cô nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng Bộ Tử Ngang.
Cô ngồi xuống ghế dài bên ngoài cục dân chính, yên lặng chờ đợi.
Nhưng mà, đã hơn chín giờ rưỡi, Bộ Tử Ngang vẫn chưa xuất hiện.
Không phải chứ, anh ta lại hối hận rồi? Sầm Dao do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra định gọi cho anh ta.
Nhưng vừa định bấm số, một chiếc xe quen thuộc từ bên ngoài chạy vào.
Bộ Tử Ngang tìm chỗ đậu xe.
Sầm Dao cũng cất điện thoại.
Hai người cách nhau hơn năm mươi mét.
Rõ ràng Bộ Tử Ngang đã phát hiện ra cô.
Anh ta không lập tức xuống xe, chỉ hạ kính xe xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn cô.
Trong tay cầm một điếu thuốc.
Dường như rất đau buồn, anh ta hút hai hơi thuốc.
Làn khói xám bay ra từ môi anh ta, lẩn quấn quanh người khiến anh ta càng thêm chán nản, ảm đạm.
Sầm Dao ngồi đó, chỉ cảm thấy anh mắt anh ta rơi vào người cô, như đang chất vấn, như một lời buộc tội.
Rõ ràng đang chất vấn cô tại sau lại không chung thủy trong cuộc hôn nhân này.
Cô suy nghĩ một lúc, đứng dậy, ung dung đi từng bước đi về phía anh ta.
Đến tận khi cô đến cạnh xe anh ta, mắt hai người đối nhau.
Cô lúc này mới nhìn rõ, mắt Bộ Tử Ngang đỏ ngầu, hằn đỏ những tơ máu.
Xem ra là mất ngủ cả