"Sầm Dao?"
Đúng lúc này, có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
Hai từ này vang lên tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Sầm Dao xoay người.
Chỉ thấy Bộ Hoan Nhan dẫn theo hai ba người nữa từ ngoài đi vào.
Người sau lưng cô ta Sầm Dao đều có quen, là những nhân viên kỳ cựu của Bộ Thị.
Mấy người đó nhìn thấy cô, vội vàng chào hỏi: "Giám đốc Sầm"
Sầm Dao còn chưa đáp lại, Bộ Hoan Nhan đã mỉa mai: "Còn gọi là giám đốc? Đừng có quên, cô ta đã bị Bộ Thị chúng tôi tống ra khỏi cửa rồi!"
Sắc mặt mấy người phía sau đều gượng gạo.
Sầm Dao cũng lười đính chính lời cô ta nói, chỉ nói với mấy người sau lưng: "Cứ gọi tôi là Sầm Dao đi."
"Coi như cô biết điều."
Trong lòng Sầm Dao thầm trợn trắng mắt, nhìn thời gian, muốn rời đi.
Chỉ nghe Bộ Hoan Nhan đột nhiên nói: "Sầm Dao, cô có biết anh tôi và chị dâu tôi kết hôn không?"
"Vậy sao?"
Trong lòng Sầm Dao không hề dao động, trên mặt cũng nở nụ cười: "Chúc họ bạc đầu giai lão."
"Hai người họ chắc chắn là bạc đầu giai lão rồi! A còn nữa, giờ chị dâu tôi đã có thai mấy tháng rồi, cho dù cô có muốn phá hoại cũng không có cơ hội nữa rồi."
Vẻ mặt Bộ Hoan Nhan rất đắc ý.
Sầm Dao cười tươi, cố ý nói: "Cơ hội là do tự mình tìm.
Cô nói hai người họ phải cẩn thận, nói không chừng tôi mang lòng đố kỵ mà thật sự tìm cách phá hoại đó."
Nói đến đây, cô mỉm cười với Bộ Hoan Nhan, nụ cười đó rực rỡ chói mắt, vô cùng tươi sáng, khiến cho mấy người sau lưng Bộ Hoan Nhan đều nhìn đến ngây người.
"Cô cũng biết mà, tôi không phải chưa từng phá hoại hai người họ.
Lúc đó, Du Mộng Nhị cũng đang có thai, đúng không?"
Bộ Hoan Nhan sững sờ.
Tuy rằng cô ta rất ghét Sầm Dao, nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng vẻ khi cười của người phụ này thật sự quá đẹp! Anh cô ta bị mê hoặc cũng không phải là không có khả năng! Cả nửa buổi sau mới sực tỉnh, giận dữ nói: "Sầm Dao, cô là đồ hồ ly tinh!"
"Chủ tịch Thương!"
Đúng lúc này, giọng nói cung cung kính kính đột nhiên vang lên.
Mấy người sau lưng Bộ Hoan Nhan ngước mắt lên, đứng thẳng táp, chào hỏi người phía sau.
Cả Sầm Dao và Bộ Hoan Nhan đều kinh ngạc.
Bộ Hoan Nhan quay đầu, nhìn thấy Thương Đình Lập, trong lòng thầm kêu "hỏng rồi", vội vàng cung kính chào: "Chủ tịch Thương."
Sầm Dao cũng đánh mắt nhìn sang.
Quả nhiên là người đó.
Chỉ mới gần một tháng không gặp, mà dường như đã qua rất lâu rồi.
Anh một thân y phục chỉnh tề, phóng khoáng, vừa hào hoa mà vừa không mất đi khí thế của người bề trên.
Theo phía sau là Dư Phi và những người khác.
Lúc Sầm Dao nhìn qua, ánh mắt của anh vừa đúng lúc cũng nhìn đến cô.
Ánh mắt anh ấy, vừa sâu vừa nặng, khiến cho tim Sầm Dao lỡ mất một nhịp, vô thức quay mặt đi.
Có cảm giác tất cả những lời nói đáng cười lúc nãy cô và Bộ Hoan Nhan nói đều bị anh nghe thấy rồi.
Chỉ là, nghe thấy thì có sao chứ? Giờ đây, hai người họ cùng lắm chỉ là hai người qua đường xa lạ mà thôi.
Sầm Dao thầm thở dài.
"Sao em lại đến đây?"
Thương Đình Lập đột nhiên lên tiếng.
Giọng vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy.
Giọng nói mang theo từ tính, trước sau như từng sợi từng sợi tơ thấm đẫm mê hoặc.
Cô không kìm được mà mấp máy môi: "Em..."
"Em đến để đấu thầu."
Giọng nói của Bộ Hoan Nhan cũng đồng thời vang lên.
Tiếng nói của cô bị kẹt lại nơi cổ họng, động tác trở nên gượng gạo.
Lúc này, anh đang nhìn về Bộ Hoan Nhan.
Mà khuôn mặt Bộ Hoan Nhan thì không che giấu được sự phấn khích cùng si mê.
Thì ra, không phải anh đang hỏi mình.
Sầm Dao ngượng ngập.
Cũng may, giọng của cô rất nhẹ, nhẹ đến chỉ có cô nghe thấy.
Bằng không sẽ rất mất mặt.
Liếc bọn họ một cái, siết chặt chiếc túi trong tay, xoay người một mình rời đi.
Bóng dáng ấy vừa rời đi, Thương Đình Lập liền dời mắt, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô.
Bộ Hoan Nhan ở bên cạnh nói cái gì anh vốn không hề nghe thấy.
Sao cô lại ở đây chứ? Sầm Dao đứng trước thang máy chờ thang máy xuống, tim vân đập loạn nhịp.
Đối với cô mà nói, người đàn ông đó có sức ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ cần anh vừa xuất hiện, không cần nói gì cũng không cần làm gì đã khiến tâm tư cô không thể bình tĩnh được.
Tất cả tâm lý cố gắng xây dựng trong một tháng này cứ vậy thành công cốc.
Cô hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh lại.
Rất nhanh thang máy đã xuống đến, cô nhấc đôi chân thon dài bước vào.
Bởi vì tâm tư còn hôn loạn, cô không