Sầm Dao câm túi rời đi.
Đi được vài bước thì dừng lại rồi quay đầu.
Cửa thang máy đã đóng lại.
Người đó cũng đã đi rồi.
Sầm Dao nhớ đến tiếng ho của anh thì trong lòng lại căng thẳng.
Hóa ra, khi quan tâm đến một người thì ngay cả ho mấy tiếng của có thể tác động đến tâm tình của mình.
Cô thở dài một hơi, tống khứ những cảm xúc vụn vặt đó, tiến vào phòng họp.
Hôm nay chẳng qua chỉ là vòng đấu thầu đầu tiên, công tác chuẩn bị của Y liệu Nhật An rất đầy đủ, Sầm Dao sớm đã xem qua hồ sơ, vòng đầu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ là, nếu như thật sự đã được nội bộ định trước, những gì bọn họ làm ở giai đoạn trước đều là vô ích.
Trong lòng Sầm Dao băn khoăn.
Những đoàn người lần lượt kéo vào phòng họp cũng không ít, chẳng mấy chốc đã trở nên náo nhiệt.
Bộ Hoan Nhan cũng theo vào, nhìn thấy Sầm Dao, cảm thấy kỳ quái: "Cô cũng đến đây đấu thầu à?"
"Đến tham quan."
Sầm Dao lạnh nhạt đáp.
"Gô lấy đâu ra tư cách đấu thầu chứ? Loại công ty của cô vốn không nằm trong phạm vi mời thầu của Nguyên Thịnh đâu."
Sầm Dao không đáp.
Bộ Hoan Nhan ngồi xuống bên cạnh cô, lại nhớ đến cảnh tượng cô ngồi trên xe của Thương Đình Lập ngày hôm đó: "Sầm Dao, không phải là cô và chủ tịch Thương..."
"Cô nói bậy gì đó?"
Sầm Dao cắt ngang lời cô ta, liếc nhìn xung quanh.
Nhìn thấy không ai nghe thấy lời nói giữa hai người họ mới yên tâm một chút.
Bộ Hoan Nhan bĩu môi: "Cũng đúng.
Anh ấy muốn loại phụ nữ nào mà không có, một người đã ly hôn như cô, anh ấy cần cô làm gì chứ?"
Bộ Hoan Nhan nói xong liền dời sang một chỗ ngồi cách xa cô.
Trong lòng Sầm Dao có chút nghẹn lại.
Bỏ thầu đợt đầu tiên, một đám người lũ lượt kéo nhau rời đi.
Sầm Dao cũng cùng đoàn người đi ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, cửa thang máy chuyên dụng đột nhiên mở ra.
Sầm Dao vô thức nhìn sang, không thấy Thương Đình Lập nhưng lại thấy Dư Phi.
Dư Phi là thân tín bên cạnh Thương Đình Lập, người khác nhìn thấy anh cũng giống như nhìn thấy Thương Đình Lập vậy.
Một đám người vội vàng chào hỏi Dư Phi.
Nhưng ánh mắt Dư Phi lại nhìn thẳng vào Sầm Dao.
"Có thể chờ một lát mới đi không?"
Dư Phi hỏi xuyên qua đám người.
Mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lòng đều thấu hiểu mà cười thâm, dáng vẻ như rất thấu hiểu.
Sau khi nói "không làm phiền mọi người nữa"
thì đi vào thang máy.
Sầm Dao biết bọn họ đã hiểu lầm, nhưng lúc này cô cũng không có ý định giải thích.
Chỉ có Bộ Hoan Nhan nhìn cảnh này mà cau mày lại, trong lòng lại có thêm vài phần suy tư.
Chờ đến khi những người khác đều lần lượt rời đi, Dư Phi mới hỏi: "Cô Sam đến đấu thầu?"
Sầm Dao gật đầu, lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Dư Phi đáp: "Đã đến Nguyên Thịnh rồi, không bằng đi thăm chủ tịch Thương rồi hãy đi."
Đối với đề nghị của Dư Phi, Sầm Dao có chút bất ngờ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thôi, tôi thấy hơi bất tiện."
Đây là Nguyên Thịnh, không phải là chỗ nào khác.
"Vừa hay cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, mọi người đều ở nhà ăn.
Tầng cao nhất không có người, cũng không có gì bất tiện cả."
"Chủ tịch Thương tìm tôi có việc gì sao?"
"Chủ tịch Thương tìm cô thì không có việc gì, mà là chủ tịch Thương có việc."
"Trợ lý Dư, lời anh nói cứ như đang chơi chữ vậy."
"Chủ tịch Thương bị ho đã hơn nửa tháng rồi, mãi vẫn không khỏi.
Hôm qua bắt đầu phát sốt, hôm nay lại họp cả buổi sáng, cũng không chịu đi bệnh viện, tôi lo lắng anh ấy bị viêm phổi.
Bây giờ anh ấy vẫn cố chống đỡ, còn đang xem xét tài liệu, tôi khuyên không nổi."
Tim Sầm Dao thất lại.
Sầm Dao dùng thang máy chuyên dụng đi lên.
Tầng năm mươi sáu, phần lớn không gian là phòng tiếp khách.
Còn lại là ba phòng họp, một phòng thư ký, một phòng trợ lý và phòng chủ tịch.
Lúc này đây, trên lầu vắng ngắt không một bóng người, yên tĩnh tới mức lạnh lẽo.
Đây chính là nơi làm việc của anh.
Sầm Dao đứng ở ngoài phòng làm việc, do dự một lát rồi thử gõ cửa.
Bên trong không có một tiếng động.
Cửa bị đấy hé ra một chút, thì ra là cửa không khóa.
Sầm Dao liếc nhìn vào trong qua khe cửa.
Chỉ thấy anh đang ngả lưng trên ghế trong văn phòng rộng rãi này.
Ghế quay về hướng cửa sổ, quay lưng lại với cô.
Từ vị trí của Sầm Dao thì không nhìn thấy được sắc mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh mà thôi.
Sầm Dao đứng ở cửa, ngơ ngẩn mất một lúc.
Chỉ thấy đỉnh đầu để trần đó thôi cũng đủ khiến đáy lòng tràn ngập cảm xúc khác nhau.
Thì ra cứ cho rằng