"Em đi đến đâu rồi?"
Anh khàn giọng hỏi.
"Dưới lầu bệnh viện."
"Chờ đó."
"Hả?"
Sầm Dao chưa kịp hiểu gì thì Thương Đình Lập đã cúp máy.
Sầm Dao không hiểu ra sao.
Chỉ chốc lát sau, hai chùm tia sáng chói mắt chiếu tới, cất ngang bóng tối.
Một chiếc xe dừng trước mặt cô.
Trong xe rất tối, không thấy rõ gì cả, nhưng Sầm Dao cảm thấy Thương Đình Lập chắc hắn đang ngồi trong xe.
Quả nhiên, chốc lát sau, Dư Phi xuống xe rồi mở cửa sau.
"Cô Sầm, mời cô lên xel"
Sầm Dao nhìn thoáng qua trong xe, thấy Thương Đình Lập đã thay đồ bệnh viện ra, đang mặc áo sơ mi ngồi bên trong.
Có lễ vì bị bệnh nên tối nay anh ăn mặc qua loa, ảo Sơ mi cũng không chỉn chu như thường ngày.
Cổ áo anh mở rộng, cơ ngực lộ ra, trông rất gợi cảm.
Thương Đình Lập dường như cảm nhận được ánh mắt của Sầm Dao, anh nhìn về phía cô, gật đầu ý bảo cô lên xe.
Sầm Dao không do dự nữa, ngồi lên xe.
Dư Phi đóng cửa sau, lái xe về khu chung cư Sầm Dao ở.
Trong xe yên lặng.
Sầm Dao cúi đầu, nhìn thấy túi tiền hai mươi vạn tệ mà cô đưa Thương Đình Lập.
Anh cầm nó vào xe, tiện tay nhét vào túi sau ghế phụ.
Thương Đình Lập dường như biết Sầm Dao đang nhìn số tiền đó, anh mở miệng nói: "Nhất định phải đưa anh số tiền này sao?"
Sầm Dao trả lời rất nhỏ: "Cũng đã đưa mấy lần rồi, anh nhận lấy đi"
Thương Đình Lập cúi đầu hừ lạnh, Sầm Dao không hiểu anh có ý gì.
"Anh bệnh nặng như vậy thì nên nằm trong viện nghỉ ngơi đi, em có thể tự bắt xe về"
Lúc này, Thương Đình Lập mới nghiêng đầu nhìn Sầm Dao.
Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào mặt cô, mặt bên bình tĩnh, lông mi hơi rũ tạo thành một mảng bóng mờ dưới mắt.
"Em gái em gặp chuyện gì vậy?"
Sầm Dao nghiêng đầu nhìn anh.
"Nếu anh không hiểu lâm thì hình như cô ấy có hứng thú với anh."
Thương Đình Lập bình tĩnh nhìn Sãäm Dao, thẳng thừng nói: "Anh không hề có hứng thú với em ấy.
Em có thể nói rõ ràng với em ấy, bảo em ấy đừng phí thời gian với anh, không có tác dụng đâu."
Một hai câu nói bình thản, không một chút tình cảm, cực