Nghe thấy những lời này của bà Điền, Lục Lị Lị sững sờ giây lát, sau đó cười nói với bà Điền: "Tuy nói Sầm Dao là con gái của lão Sầm nhà tôi, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn luôn tự làm theo ý mình, đối với người mẹ kế như tôi thì nó càng không xem ra gì"
Lục Lị Lị liếc Bà Điền một cái, ngưng một chút rồi nói tiếp: "Lúc đầu để cho nó kết hôn với Bộ Tử Ngang chính là vì nó cứ ở bên một người đàn ông không ra gì, lão Sầm nhà tôi thật sự chịu không nổi mới sắp xếp chuyện hôn sự cho nó, một thời gian trước đã ly hôn rồi, còn hại đứa trẻ Tử Ngang kia xảy ra tai nạn giao thông, thời nay người đàn ông sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình vì phụ nữ như Tử Ngang thật sự không còn mấy người nữa rồi, chúng tôi cứ nghĩ cho dù là lòng dạ sắt đá cũng cảm động, thật không ngờ nó lại ly hôn không hề chớp mắt, chúng tôi đều biết nó đã có người mình thích, nhưng lại không ngờ được nó lại leo lên người Thương Đình Lập.
Lục Lị Lị nói đến đây thì bật khóc, như thể Sầm Dao là người không ra gì.
"Thật không ngờ, giám đốc Sầm có danh tiếng trong công việc lại là người như vậy."
Bà Điền liếc Lục Lị Lị, trầm mặc nói.
Người phụ nữ có thủ đoạn như vậy, con gái bà ta sao có thể là đối thủ của cô.
"Lần này tôi đến đây là muốn nhà bà Điền giúp, dù sao chủ tịch Thương và con gái bà cũng có đính hôn rồi, tôi sợ đứa trẻ Dao Dao này cứ ngạo mạn như vậy, đến cuối cùng sẽ tự tổn thương chính mình, tuy rằng nói nó không xem tôi là mẹ ruột, nhưng tỏi lại luôn coi nó là con gái ruột của tôi."
Lục Lị Lị nói đến kịch động nắm lấy tay của bà Điền.
"Bà Sầm, bà muốn tôi giúp bà thế nào đây? Con gái bà thèm muốn con rể tôi, lẽ nào bà muốn con gái tôi từ hôn, nhường con rể cho nó chắc?"
Bà Điền ghét bỏ kéo tay Lục Lị Lị ra, người phụ nữ này quả nhiên là có thủ đoạn.
Nếu Điền Điểm không phải là con gái mình, bà ta đã bị nước mắt của người phụ nữ này làm cảm động.
"Bà Điền thật sự hiểu lầm tôi rồi, tuy rằng tôi cũng đau lòng Dao Dao, những chuyện phá hoại hôn nhân người khác thế này tôi thật sự không làm được, tôi chỉ là muốn bà giúp tôi gây áp lực, đểu chủ tịch Thương từ bỏ con gái tôi, dù cho nếu chủ tịch Thương không bằng lòng, Dao Dao cho dù có mạnh dạn đến đâu cũng không dễ dàng giữ được thân phận ở bên chủ tịch Thương"
Lục Lị Lị nhìn bà Điền, không ai chú ý thấy một tia sáng lóe lên trong mắt bà ta.
Nhìn thấy bà Điền đã có chút dao động, Lục Lị Lị càng ra sức hơn.
"Bả không biết đó thôi, mấy ngày nay lão Sầm nhà tôi buồn bã đến không ra dạng gì, nhìn thấy ông ấy bỗng nhiên già đi tôi cũng rất đau lòng, cho nên mới vứt hết mặt mũi đến nhờ bà giúp đỡ."
Lục Lị Lị vừa nói vừa lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt.
"Cứ cho là không vì bà, tôi cũng vì hạnh phúc của con gái mình mà nhất định không bỏ qua cho Sầm Dao, nhưng mà nếu như con gái bà vẫn chấp mê bất ngộ, thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình., bà Sầm đã nói rõ rồi thì xin mời bà rời đi cho, sau này nếu như lại đến chỗ tôi thì tốt nhất nên tính xem tài sản của chồng bà đủ để bà tiêu mấy ngày."
Bà Điền nói xong thì đứng dậy rời đi.
Ha ha, thật sự là không để ai vào mắt, người mẹ thế này thì có thế dạy ra được đứa con gái thế nào chứ, chẳng trách Thương Đình Lập không thích cỏ ta lại đi thích con bé Sầm Dao kia.
Tuy rằng mình cũng không thích Sầm Dao, nhưng lại không thể không thừa nhận Sầm Dao thật sự có khuôn mặt khiến đàn ông phát cuồng, lại thêm sự yếu đuối lúc có lúc không mà cô biểu hiện càng khơi dậy bản năng bảo vệ của đàn ông.
Tuy rằng không dễ chịu mấy, nhưng mục đích của mình đã đạt được rồi, Lục Lị Lị hài lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi cũng không quên mang theo đồ dùng chăm sóc da vẫn chưa dùng hết.
"Tiệm làm đẹp của bà Điền có chất lượng dịch vụ và hiệu quả đều không tệ."
Lục Lị Lị chua chát nhìn tiệm làm đẹp trước mặt, người phụ nữ đáng ghét đó thật ra đang tự cười nhạo bản thân mình, cứ cho là cô ta có dung mạo xinh đẹp không ai sánh bằng thì có tác dụng gì chứ, chồng của mình không phải vẫn ra ngoài tìm mấy cô gái trẻ đẹp hơn sao? "Mẹ."
Mấy ngày nay Sầm Hoàn rất khó gặp được mẹ của mình, hỏi bà ta thì bà ta chỉ nói đang bận việc quan trong, Sầm Hoàn thật sự không biết mẹ mình ngoài nhàn rồi cả nửa đời, luôn dùng tiền của cha mình ra thì còn có bận chuyện gì nữa.
"Hoàn Hoàn."
Hôm nay tâm trạng của Lục Lị Lị rất tốt, bà ta vui vẻ nhìn con gái mình.
"Đây là mỹ phẩm làm đẹp mẹ mua cho con, con có thời gian thì đi bảo dưỡng chút đi, tuy rằng con cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn thua Sầm Dao một chút, cho nên con nhất định phải học cách yêu thương bản thân mình, yên tâm đi không có tiền thì cứ nói mẹ."
Lục Lị Lị cười đưa mỹ phẩm trong tay cho Sầm Hoàn, còn mình thì ngâm nga một bài hát rời đi.
Sầm Hoàn vẫn đang đảm chìm trong một câu nói của mẹ mình: "Tuy rằng con cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn thua Sầm Dao một chút", rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.
"Mẹ, con không bằng Sầm Dao chỗ nào chứ?"
Sực tỉnh lại, Sầm Hoàn giận dữ nói với theo bóng lưng Lục Lị LỊ.
Cô ta không thích mấy lời thế này, không thích nghe bất kỳ ai nói mình không bằng Sầm Dao, dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó có được nhiều thứ như vậy, cô ta không cam tâm, tất cả những thứ thuộc về Sầm Dao cô ta đều phải cướp lại, đặc biệt là Thương Đình Lập.
Bên phía bà Điền, sau khi rời khỏi tiệm thẩm mỹ thì liền vội vội vàng vàng đi tìm con gái mình.
"Mẹ, chờ một lát con còn có một hội nghị quan trọng, mẹ đến lúc này là có chuyện gì quan trọng sao? Mẹ có biết bây giờ hạng mục này rất quan trọng với Đình Lập không."
Điền Điểm không kiên nhẫn nhìn mẹ mình, cô ta sắp phải đi họp với Đình Lập, hai ngày trước cô ta đề ra phương án được Thương Đình Lập chấp thuận, cô ta đã vui vẻ rất lâu, hôm nay cô ta rất nóng lòng muốn cho Thương Đình Lập xem kế hoạch cải tiến của cô ta.
"Đình Lập, Đình Lập, trong mắt con chỉ có Đình Lập, con có biết Đình Lập của con đã đưa Sầm Dao tới Tĩnh Viên rồi không?"
Bà Điền hận sắt không thể rèn thành thép nhìn con gái nhà mình.
"Mẹ...!
nói gì cơ?"
Điền Điểm máy móc quay đầu lại nhìn mẹ mình, bà nói Đình Lập đưa Sầm Dao đến ở trong Tĩnh Viên, đó là nơi cô †a mơ ước mười mấy năm, từ khi Thương Đình Lập ra ở riêng cô †a đã muốn đến đó, nhưng mà cô ta chỉ có quyền đi lại xung quanh, cho dù cô ta có nỗ lực thế nào cũng không thể ngủ lại qua đêm ở đó, Sầm Dao vậy mà lại dễ dàng vào đó ở rồi.
"Mẹ nói, bây giờ Sầm Dao đã đến Tĩnh Viên của Thương Đình Lập ở rồi"
Bà Điền nhìn con gái mình, không kiên nhẫn nói.
"Con nói con mỗi ngày đều chỉ biết làm việc, con cho rằng con trở thành cánh tay đắc lực của Thương Đình Lập ở trên thương trường thì nó sẽ nhìn con nhiều thêm một cái sao?"
Bà Điền kéo tay con gái, đau lòng nói: "Điềm Điềm, đàn ông vĩnh viễn sẽ không thích loại phụ nữ quá mạnh mẽ trong công việc."
Bản thân mình hiểu đạo lý này, nhưng con gái bảo bối của mình lại không hiểu, nó cứ cho rằng mình nỗ lực trở thành cánh tay đắc lực của Thương Đình Lập thì sẽ khiến người đàn ông đó cần mình, nhưng sao nó lại không nghĩ xem, đàn ông đều thích loại phụ nữ như chim non thích được che chở.
"Ai nói với mẹ chuyện này vậy?"
Điền Điểm nhìn mẹ mình, chẳng trách lần trước cô ta gặp Sầm Dao đưa Thương Hựu Nhất đi siêu thị, chẳng trách Thương Hựu Nhất nói Sầm Dao là mẹ mình, thì ra Thương Đình Lập đã ở bên cô từ lâu rồi.
Vậy thì cô ta tính là gì chứ, cô ta cố gắng như vậy lại không ngờ sẽ có kết quả này.
"Thanh tra Điền, chủ tịch Thương mời cô đến họp."
Thư ký gõ cửa tiến vào nói, đang xoay người chuẩn bị rời đi, không ngờ Điền Điểm lại đột nhiên lên tiếng.
"Cô mang phương án này đến chỗ chủ tịch Thương, cứ nói tôi cảm thấy không được khỏe, không đi họp được, những chuyện khác cứ để trợ lý Trương giải