"Tôi làm thế nào cũng không liên quan tới cô, cô biết càng ít càng tốt.
Chuyện hôm nay, tôi mong cô Điền đây có thể ghi nhớ kỹ ân huệ này của tôi"
Thương Ngộ chỉnh lại chiếc cà vạt hơi lệch của cậu ta, nhìn Điền Điểm mà nói.
"Nếu cậu có thể xóa bỏ ác cảm của Đình Lập với tôi thì tôi sẽ báo đáp ân huệ đó của cậu."
Điền Điểm nhìn Thương Ngộ, thản nhiên trả lời.
Cô ta có thể giúp Thương Ngộ, nhưng không có nghĩa là cô †a sẽ bán đứng Thương Đình Lập.
Hơn nữa, với năng lực của Thương Đình Lập, Thương Ngộ sẽ không đụng tới anh được.
"Được thôi, mong cô Điền có thể giữ lời."
Thương Ngộ hài lòng nói.
Thương Đình Lập là cái gai trong lòng cậu ta, khiến cậu ta rất khó chịu.
Nhưng cậu ta không có cách nào nhổ bỏ cái gai này trong một lần được, chỉ có thể từ từ đẩy nó ra.
"Chủ tịch Thương, chúng tôi đã tìm được cô hai nhà họ Sầm."
Dư Phi dẫn theo Sầm Hoàn ăn mặc xốc xếch, vẻ mặt hoảng hốt tới trước mặt Thương Đình Lập.
"Chị"
Sầm Hoàn thấy Sầm Dao nẫm trên giường bệnh lập tức khôi phục lý trí.
Cô ta vừa mới bị ném cho một đám côn đồ, hiện tại đừng nói ở chung một chỗ với cô là Thương Đình Lập, cho dù là một người đàn ông bình thường cũng sẽ chê cô ta bẩn.
Tất cả mọi chuyện đều là do Sầm Dao.
Nếu cô không yêu đương với Thương Đình Lập thì sao cô ta có thể ghen ghét đến mờ mắt mà dễ dàng tin người phụ nữ Điền Điểm kia chứ.
Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người họ.
"Hoàn Hoàn, sao em lại...?"
Sầm Dao thấy Sầm Hoàn tả tơi như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
Cô đương nhiên biết Sầm Hoàn gặp phải dày vò thế nào.
Nhưng rốt cuộc là ai lại dám dùng cách hèn hạ như vậy chứ.
"Là Thương Ngộ."
Sầm Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Cái tên đàn ông khốn kiếp đó.
Cô ta đã đau khổ cầu xin cậu ta, thậm chí còn dẹp bỏ lòng tự trọng mà quyến rũ cậu ta.
Vậy mà cậu ta vẫn không hề nháy mắt mà ném cô ta tới chỗ đám đàn ông ghê tởm kia.
"Thương Ngộ."
Thương Đình Lập nhìn Sầm Hoàn, nghi ngờ trong mắt gia tăng.
Thương Ngộ là người sai khiến Sầm Hoàn ư? Anh quay đầu nhìn Dư Phi, thấy Dư Phi lắc đầu.
"Mọi chuyện là sao?"
Thương Đình Lập dẫn Dư Phi ra cửa.
"Chủ tịch Thương, chuyện này còn phải đợi điều tra.
.
Truyện Trọng Sinh
Quả thật chúng tôi tìm thấy Sầm Hoàn ở địa bàn của phó chủ tịch Thương, nhưng chúng tôi phát hiện, trước đó cô ấy đã gặp qua cô Điền."
Dư Phi giải thích với Thương Đình Lập.
*Ừ, tiếp tục điều tra.
Chuyện giữa tôi và Thương Ngộ hân là không liên quan tới Dao Dao mới đúng.
Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy."
Thương Đình Lập nói xong lập tức xoay người quay lại phòng bệnh.
"Chị, phó chủ tịch Thương nói anh ta thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Em cầu xin chị giúp em nói với anh ta, lấy lại số video trong tay anh ta."
Thương Đình Lập vừa vào cửa đã thấy Sầm Hoàn nước mặt nước mũi đầy mặt, khóc lóc kể lể.
Anh không hề xem nhẹ trọng điểm Sầm Hoàn nói, Thương Ngộ thích Dao Dao? Vậy chuyện xảy ra hôm nay là thế nào? "Sầm Hoàn, chị không thường xuyên qua lại với Thương Ngộ, không biết có thể giúp em chuyện này hay không."
Sầm Dao nhíu mày.
Thương Ngộ là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Cô lăn lộn thương trường đã lâu, tuy không đấu đá với người khác nhưng cũng học được cách nhìn người.
Người đàn ông đó không cà lơ phất phơ như cậu ta thể hiện, ngược lại tâm tư kín đáo.
Hơn nữa cậu ta cũng không thua kém gì Thương Đình Lập, thậm chí còn tàn nhẫn hơn anh, không hề có điểm dừng.
"Cô về trước đi"
Thương Đình Lập đi tới ngồi bên giường Sầm Dao, không hề liếc mắt nhìn Sầm Hoàn.
Nhưng Sầm Hoàn biết anh đang nói chuyện với cô ta.
Lúc đứng dậy rời đi, cô ta còn tha thiết nhìn Sầm Dao "Chuyện của Sầm Hoàn."
Sầm Hoàn vừa ra ngoài, Sầm Dao đã nhịn không được hỏi Thương Đình Lập.
"Dao Dao, chuyện này anh mong em không can thiệp vào.
So với sự an toàn của em thì sống chết của người khác đều không quan trọng với anh."
Thương Đình Lập cất lời Sầm Dao.
Cô gái nhỏ này của anh quá tốt bụng rồi.
"Thương Đình Lập, anh có biết video đó có ảnh hưởng thế nào với một cô gái hay không?"
Sầm Dao hơi tức giận.
Cô không thể biết Sầm Hoàn gặp chuyện như vậy mà còn bỏ mặc.
"Tôi đương nhiên biết rõ.
Nhưng tôi cũng biết chuyện này là do cô ta tự chuốc lấy."
Thương Đình Lập cũng hơi bực tức.
Rốt cuộc Sầm Dao có biết anh làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô không.
Cô có biết chuyện của Sầm Hoàn không hề đơn giản hay không.
"Được rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.
Trong khoảng thời gian này tỏi mong em ở nhà cố gắng nghỉ ngơi"
Thương Đình Lập thản nhiên nhìn Sầm Dao nói.
"Anh sẽ giúp em ấy giải quyết sao?"
Sầm Dao nghe Thương Đình Lập nói, vui vẻ cười nheo mắt hỏi.
Thương Đình Lập bất đắc dĩ thở dài.
Anh quá hiểu Sầm Dao, nếu anh không nhận giải quyết chuyện này, anh dám đảm bảo cô gái nhỏ này có thể một mình tới tìm Thương Ngộ.
Thương Đình Lập luôn ở bệnh viện với Sầm Dao.
Trong khoảng thời gian này, Thương Hựu Nhất có tới một hai lần.
Nhưng lần nào tới cậu nhóc cũng bị Thương Đình Lập cản lại không cho ngủ qua đêm vì lý do thân thể Sầm Dao khó chịu mà.
"Tiểu Dao, hôm nay cô ra viện, vậy đêm nay cô ngủ với cháu nha"
Thương Hựu Nhất nháy đôi mắt to ngập nước, ra vẻ đáng thương nhìn Sầm Dao.
"Không được."
Sầm Dao vừa định đồng ý bỗng nghe thấy giọng nói không quá hiền lành từ chối yêu cầu của Thương Hựu Nhất.
"Ba xấu xa, con không thích ba nữa.
Mấy ngày nay ba luôn chiếm lấy Tiểu Dao, để cô ấy ngủ với con một đêm cũng không được à?"
Thương Hựu Nhất thở hổn hển nhìn Thương Đình Lập.
Cậu nhóc không vui.
Trước đây ba luôn làm theo ÿ nhóc ấy, nhưng bây giờ ba lại vì Tiểu Dao mà hết lần này tới lần khác từ chối yêu cầu của nhóc ấy.
"Gô ấy là người phụ nữ của ba."
Thương Đình Lập ngang ngược ôm Sầm Dao vào lòng, cười khiêu khích nhìn Thương Hựu Nhất.
Sầm Dao đỡ trán.
Sao cô lại cảm thấy gần đây Thương Đình Lập trở nên trẻ con nhỉ.
Nếu những người đã từng khen ngợi anh là Hắc La Sát thấy anh như vậy chắc hẳn sẽ há hốc mồm ngạc nhiên.
"Tiểu Dao nói cô ấy không thích ba.
Người cô ấy thích là con."
Thương Hựu Nhất không phục bĩu môi: "Sau này con muốn lấy Tiểu Dao làm vợ"
"Không được, cô ấy là mẹ con."
Thương Đình Lập nghiêm túc nói với đứa con trai nhỏ của anh.
Thương Hựu Nhất há hốc miệng, lời nói của anh như một tảng đá đập vào đầu nhóc ấy.
Bên này, Sầm Dao lại vì lời của anh mã đỏ mặt.
Thương Đình Lập nói cô là mẹ của Thương Hựu Nhất, nhưng như lời của Điền Điểm thì cô sao xứng làm mẹ của nhóc ấy kia chứ? "Được röi, mau để lão Phó đưa con đi học đi."
Thương Đình Lập liếc nhìn Sầm Dao, thấy cô im lặng suy tư, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, tràn ngập xoắn xuýt.
Anh biết hiện tại mình không hứa hẹn gì với cô khiến cô không yên tâm.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, anh không cần bất kỳ ai ngoài cô.
"Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Dì quản gia đã làm rất nhiều đồ ăn ngon cho em đó."
Thương Đình Lập cầm đồ giúp Sầm Dao, năm tay cô ra khỏi bệnh viện.
"Cô chủ đã về röi"
Dì quản gia vừa thấy Sầm Dao đã lo lắng tới đỡ cô, đau lòng nhìn bằng gạc trên đầu cô.
Vì sao kể từ lúc biết cô tới giờ bà luôn thấy cô bị thương chứ.
"Cháu không sao đâu."
Sầm Dao cố gảng cười với dì quản gia.
Hành động của bà khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Từ nhỏ cỏ đã không cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng hiện tại cô đã cảm nhận được nó qua bà.
"Cậu chủ, ông chủ vừa gọi điện tới bảo cậu tối nay về nhà tổ"
Dì quản gia lo lắng nhìn Thương Đình Lập nói.
Bà tự động quên mất ông chủ Thương dặn bà nói với Thương Đình Lập đuổi Sầm Dao ra khỏi Tĩnh Viên, vì bà cũng không nỡ để cô đi.
*Ừ, tôi biết rồi"
Thương Đình Lập trả lời.
Hôm nay anh cũng định về thử dò xét Thương Ngộ, sẵn tiện nói với ba mình đừng nghĩ đến chuyện đụng tới Sầm Dao.
"Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi."
Thương Đình Lập thấy vẻ mặt Sầm Dao không tốt lắm, dịu dàng an ủi cô: "Dù có chuyện gì xảy ra thì còn có tôi.
Tôi là người đàn ông của em, tôi sẽ không để em một mình đối mặt với sóng gió bên ngoài.
Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt mọi việc."
Sầm Dao biết ông Thương vốn có thành kiến rất lớn với cô.
Mấy ngày nay Thương Đình Lập còn vì cô mà làm mất một hạng