Sầm Dao căng thẳng nhìn Hoàng Mao đang nhìn cô với vẻ mặt gian ác.
Cỏ ngây thơ quá rồi, cho răng mình không tranh cãi với hắn thì hắn sẽ còn chút lương tri.
Nhưng bây giờ, cô còn có thể giữ được sự trong sạch của mình sao? Thương Đình Lập sẽ không không để ý chuyện này sao? Sầm Dao nghĩ tới Thương Đình Lập, trong lòng lập tức có quyết định.
"Thương Đình Lập, kiếp sau hai ta phải gặp nhau sớm hơn, đừng để em gặp được Bộ Tử Ngang nữa."
Sầm Dao thầm cầu nguyện.
"Cô yên tâm, tôi sẽ thả cô đi.
Nhưng giờ thì cô phải làm tôi thoải mái trước đã."
Hoàng Mao cười gian trá nói với Sầm Dao.
"Đừng tới đây."
Sầm Dao tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đột nhiên đứng dậy, đụng ngã Hoàng Mao đang nhích tới gần rồi lao thẳng vào cây cột trước mặt.
"Tạm biệt, Thương Đình Lập."
Sầm Dao vừa chạy vừa âm thầm từ biệt Thương Đình Lập trong tuyệt vọng.
"Dao Dao."
Ngay lúc ngã xuống, cô đường như nghe thấy giọng nói của Thương Đình Lập, còn cảm nhận được cái ôm ấm áp trong ký ức.
"Dao Dao, em tỉnh lại đi"
Thương Đình Lập ôm thân thể nhẹ bồng của Sầm Dao vào ngực.
Lúc này, tất cả lý trí của anh đều biến mất.
Sầm Dao đập đầu vào cột ngay khi anh vừa bước vào.
Vì sao anh lại vào trễ như vậy, vì sao phải đứng ở cửa nhìn phản ứng của cô chứ.
Anh nên cứu cô gái nhỏ của anh trước mới đúng.
Là do anh đã đánh giá quá thấp sự kiên định và tình cảm của cô dành cho anh.
"Chủ tịch Thương"
Dư Phi dẫn người vào bắt lấy Hoàng Mao đang định chạy trốn.
"Dẫn hắn về trước.
Giờ thì gọi xe đưa tôi tới bệnh viện."
Thương Đình Lập khẩn trương ôm Sầm Dao.
Bây giờ anh thực sự rất sợ hãi, sợ người đang nằm trong ngực sẽ rời bỏ mình.
"Vâng"
Dư Phi sai người đưa Hoàng Mao đi, sau đó mới dẫn Thương Đình Lập và Sầm Dao rời khỏi đó.
Mã Đông cũng được Dư Phi đưa đến bệnh viện.
Lúc tới nơi này Dư Phi đã thấy Mã Đông bị thương nằm bên cạnh.
Anh không báo với Thương Đình Lập mà tự mình đưa Mã Đông đi viện vì biết anh ta vì bảo vệ Sầm Dao mới bị thương.
"Chủ tịch Thương, Dao Dao bị sao vậy?"
Khương Oánh Oánh nhận được điện thoại của Lê Thanh, không quan tâm gì cả mà đi thẳng tới bệnh viện.
Cô thấy trên trán Sầm Dao tràn đầy máu tươi, cổ họng nghẹn ngào.
Người này sáng này còn rất khỏe mạnh, hiện tại lại đầy máu tươi nằm hấp hối trước mặt cô.
"kêu bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất bệnh viện tới đây"
Thương Đình Lập đặt Sầm Dao nẫm lên cáng cấp cứu, quát lớn với nhân viên y tế.
Tất cả nhân viên y tế đều biết Thương Đình Lập, thấy bệ dạng giận dữ này của anh đều bị dọa sợ, ngẩn người đứng tại chỗ.
Cũng may Khương Oánh Oánh vẫn còn tỉnh táo, chỉ đạo nhân viên y tế sắp xếp bác sĩ khoa ngoại chuyên nghiệp tới chữa trị cho Sầm Dao.
"Chủ tịch Khương, cô Sầm cần truyền máu, nhưng hiện tại lượng máu trong kho không đủ.
Xin hỏi các vị ngồi đây có ai có nhóm O không?"
Một nhân viên mặc đồ y tá đi ra, nơm nớp lo sợ hỏi Thương Đình Lập.
"Tôi, lấy máu của tôi.
Tuy tôi không phải nhóm máu O, nhưng tôi và Dao Dao cùng nhóm máu."
Thương Đình Lập nghe y tá nói, khàn giọng trả lời.
"Chuyện này..."
Y tá bị Thương Đình Lập dọa sợ.
Chuyện này cô không quyết định được, chỉ có thể đi vào xin ý kiến của y tá trưởng.
Mấy phút sau, y tá ra khỏi phòng phẫu thuật, dẫn Thương Đình Lập tới phòng truyền dịch.
Sáng sớm hôm sau Sầm Dao mới tỉnh lại.
Cô vừa định cử động thì phát hiện cánh tay mình còn đang cắm ống truyền dịch, bàn tay còn bị một bàn tay to nắm chặt.
"Đình Lập?"
Sầm Dao nhúc nhích tay, khàn giọng gọi tên Thương Đình Lập.
"Dao Dao."
Thương Đình Lập bị động tác nhỏ của cô làm giật mình tỉnh dậy, khẩn trương nhìn cô.
Cô tỉnh lại thật sự quá tốt.
Hôm qua cô chỉ nằm yên trên giường khiến anh rất sợ hãi, cả đêm luôn gặp ác mộng, mơ thấy cô rời bỏ mình.
"Em muốn uống nước."
Sầm Dao suy yếu nói với Thương Đình Lập.
"Được, em chờ chút, tôi đi rót nước cho em."
Thương Đình Lập buông Sầm Dao, vội vàng đi rót nước cho cô.
"Tiểu Dao."
Một tiếng nói trong trẻo vang lên.
Sầm Dao thoáng cứng đờ, ngay sau đó thấy một bóng đáng nho nhỏ từ cửa vọt vào.
"Tiểu Dao, cô sao rồi?"
Thương Hựu Nhất nhìn băng gạc quấn quanh đầu và ống tiêm trên tay Sầm Dao, không ngừng rơi nước mắt.
Tối qua cậu nhóc không thấy Tiểu Dao về nên gọi điện cho ba mới biết Tiểu Dao ở bệnh viện.
Đêm qua cậu nhóc đã muốn tới đây nhưng ba không cho.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay cậu nhóc vừa thức dậy là đã tới bệnh viện.
"Tiểu Dao, cô có phải sẽ chết hay không? Cô không cần cháu nữa ư?* Thương Hựu Nhất tủi thân đi tới bên giường.
Cậu nhóc thật sự rất muốn Tiểu Dao ôm mình, nhưng nhóc ấy không dám, sợ làm đau cô.
"Bé ngốc, cháu nói gì vậy.
Cô sẽ không chết, cũng sẽ không không cần cháu."
Sầm Dao xoa đầu Thương Hựu Nhất.
Cô không biết vì sao vừa thấy cậu nhóc thì cả người lại ấm áp hơn.
"Thật không ạ? Cô thật sự sẽ không không cần cháu đúng không?"
Thương Hựu Nhất nhìn chằm chằm Sầm Dao hỏi.
"Cô sẽ không không cần cháu."
Sầm Dao muốn ôm cậu nhóc, nhưng tiếc rằng trên tay cô vẫn còn cắm ống truyền dịch.
"Được rồi, con đi học đi, để Tiểu Dao nghỉ ngơi"
Thương Đình Lập đưa nước cho Sầm Dao, ôm Thương Hựu Nhất vào lòng.
"Nhưng con muốn ở cùng với Tiểu Dao.
Nếu cô ấy có chuyện thì con có thể bảo vệ cô ấy."
Thương Hựu Nhất không vui bĩu môi nhìn ba mình.
"Ba có thể bảo vệ cô ấy, con mau đi học cho ba."
Thương Đình Lập đen mặt.
Ánh mắt vừa nãy của tên nhóc này rõ ràng là đang trách cứ anh.
"Ba nói ba có thể bảo vệ Tiểu Dao, vậy tại sao Tiểu Dao lại bị thương?"
Thương Hựu Nhất khinh thường nhìn ba mình.
Bây giờ cậu nhóc không thể nào tha thứ cho ba, đều do ba không bảo vệ tốt Tiểu Dao mới khiến cô bị thương.
"Ba bảo đảm sẽ không có lăn sau."
Dù Thương Đình Lập đang trả lời Thương Hựu Nhất, nhưng anh lại nhìn Sầm Dao với ánh mắt kiên định.
Sầm Dao đương nhiên hiểu ý anh, cô cũng tin tưởng anh sẽ bảo vệ tốt cô.
"Chủ tịch Thương, bên phía cô hai nhà họ Sầm..."
Dự Phi đẩy cửa vào, anh không biết Sảäm Dao đã tỉnh.
Tới khi thấy Sầm Dao nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu anh mới giật mình biết mình nói lời không nên nói.
"Chuyện này do Sầm Hoàn sai người làm."
Sầm Dao không phải đang hỏi Thương Đình Lập mà là nói một cách chắc chắn.
Thật ra cô đã sớm biết.
Ngay từ lúc nhìn thấy Mã Đông thì cô đã biết kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai.
Nhưng cho dù Sầm Hoàn có tùy hứng đến mấy thì cũng không thể nào có gan làm chuyện này.
Sầm Hoàn chắc chắn bị người khác dụ dỗ mới có thế làm chuyện như vậy.
"Dao Dao, lần này tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô ta"
Thương Đình Lập sợ Sầm Dao sẽ xin tha cho Sầm Hoàn.
Lần trước vì nể tình cô ta là em gái của Sầm Dao mới tha cho cô ta.
Nhưng lần này anh chắc chắn không thế dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đó.
Anh phải dạy dỗ cô ta, như vậy thì mới có thể bảo đảm sau này Sầm Dao sẽ bớt bị tổn thương.
"Tìm được người chưa?"
Thương Đình Lập hỏi Dư Phi.
"Vẫn chưa, cô hai giống như mất tích rồi.
Chúng tôi đã tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không có tung tích của cô ấy"
Dư Phi nhíu mày.
Chuyện này không thể nào đơn giản như vậy.
Nếu lần này không bát được kẻ chủ mưu thì sẽ không thể nào loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm tiềm tàng đối với Sầm Dao.
Thương Đình Lập nghe Dư Phi nói, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
"Đình Lập, tôi không cần biết anh nghĩ thế nào về Sầm Hoàn, nhưng tôi biết em ấy chắc chắn không có khả năng và can đảm làm chuyện này.
Coi như tôi cầu xin anh, anh hãy đưa Sầm Hoàn an toàn trở về."
Sầm Dao cầm tay Thương Đình Lập cầu xin.
Cho dù nhiều năm qua cô và Sầm Hoàn không hề có tình chị em sâu nặng gì, nhưng cô cũng không muốn Sầm Hoàn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ vì Sầm Hoàn đã ra mặt giúp cô khi cô bị nhà họ Bộ ức hiếp, cũng có lẽ vì lúc và Bộ Tử Ngưng ly hôn, ai cũng lo lắng tới lợi ích của cô, chỉ có Sầm Hoàn nói với cô nên sớm ly hôn.
Người là loài động vật cảm tính.
Vì mấy câu nói ấm lòng lúc trước của Sầm Hoàn nên cho dù hiện tại Sầm Hoàn hận cô thì cô