Thương Đình Lập lái xe tới nhà Khương Húc Đông.
Trên suốt đường đi, tốc độ xe chạy cực nhanh, bánh xe ma sát với mặt đất tạo thành tia lửa, có thế thấy được người lái xe không quá bình tĩnh.
Khương Húc Đông mở cửa ra, hoàn toàn không thể tin nổi người đứng bên ngoài lại là Thương Đình Lập mà mình quen.
Thương Đình Lập vẫn đang mặc bộ quần áo mà anh đã mặc vào lúc sáng khi hai người gặp nhau.
Mà lúc này, góc áo bộ tây trang phẳng phiu đó đã sớm nhăn nhúm.
Đối với những người như họ, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Làm một người quản lý công ty, cho dù đối mật với tình huống nào cũng phải giữ được bình tĩnh.
Chỉ khi bình tĩnh thì mới có thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Nhưng hiện tại, Thương Đình Lập luôn bình tĩnh thong dong, đa mưu túc trí kia dường như đã biến mất.
Anh thật sự đã hãm sảu vào mất rồi.
“Anh, ai tới vậy?” Khương Oánh Oánh vốn đang đi tới đi lui trong phòng.
Lúc chuông cửa vang lên, cô ấy vẫn không để ý lắm.
Nhưng vì anh cô đi mở cửa một lúc rồi vẫn chưa vào nên cô ấy mới tò mò ra xem.
Ai ngờ vừa ra đã thấy Thương Đình Lập đứng ngoài, cô bỗng bùng nổ tức giận: "Chủ tịch Thương, người sang quý bận rộn như anh tới chô nhỏ hẹp của chúng tôi làm gì chứ? Anh hai, anh còn không mau tiễn khách đi.” “Oánh Oánh.” Khương Húc Đông trầm giọng kêu Khương Oánh Oánh.
Anh đợi tới khi cô yên lặng lại mới nói với Thương Đình Lập: “Có việc gì thì vào nhà rồi nói.”
“Có cái gì để nói chứ.
Anh có biết là do anh ta mà Dao Dao mới mất tích không?” Trước đây cô luôn cảm thấy Thương Đình Lập là một người đàn ông tốt, rất xứng với Dao Dao.
Cho dù xét về ngoại hình hay lối sống thì hai người họ vẫn luôn giống một cặp trời sinh.
Nhưng bây giờ cô ấy rất hối hận vì trước kia đã tác hợp hai người.
Nếu biết Thương Đình Lập đã đính hôn với người phụ nữ khác mà còn dây dưa với Dao Dao, thậm chí còn giấu chuyện anh đã đính hôn thì Khương Oánh Oánh rất muốn ngồi cỗ máy thời gian quay về quá khứ mà đánh tỉnh mình lúc trước luôn muốn tác hợp hai người họ.
Khương Húc Đông nhìn thoáng qua Thương Đình Lập, trong lòng cũng không có quá nhiêu cảm giác với chuyện của họ.
Anh chỉ có cảm giác với một mình Khương Oánh Oánh, vẫn luôn chờ cô trưởng thành.
Anh sẽ không để mấy người phụ nữ anh không thích tới làm phiền Oánh Oánh.
Cho dù có một ngày công ty anh cũng gặp rắc rối như Thương Đình Lập thì anh cũng sẽ không chọn cách nhờ một người phụ nữ khác giúp đỡ.
Ở trong lòng anh, Oánh Oánh mới là người chiếm vị trí số mội.
Thương Đình Lập dựa cửa, bóng đen che dấu vẻ mặt anh.
Lần đầu tiên, giọng nói của anh tràn đầy vắng vẻ.
“Húc Đông, em gái anh nói đúng, đều là lỗi của tôi” Đã ba ngày không có tin tức của Sầm Dao rồi.
Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn không biết tung tích của cô.
Trước đây dù hai người cãi nhau, chiến tranh lạnh thì anh cũng có thể nhanh chóng †ìm được cô.
Nhưng lần này, anh hoàn toàn không tìm được chút dấu vết nào của cô cả.
Trong lòng anh tràn đầy hối hận.
Nếu anh biết Sầm Dao coi trọng mối quan hệ trên danh nghĩa giữa anh và Điền Điềm như vậy thì anh đã sớm giải quyết chuyện này.
Mọi chuyện kéo tới bây giờ, anh đã tổn thương người mà anh không muốn tổn thương nhất rồi.
Khương Oánh Oánh là một cô gái tốt bụng.
Cô cũng không dễ chịu khi thấy người đàn ông vốn có tâm tư kín đáo, ngang ngược tùy ý như Thương Đình Lập biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Giả vờ đáng thương." Rồi quay người đi vào phòng.
Như vậy cũng đủ để biểu hiện sự nhượng bộ của cô ấy.
“Đi thôi” Khương Húc Đông hiểu rõ đứa em gái độc mồm độc miệng nhưng lại rất mềm lòng này của anh.
Cô ấy không chặn cửa nữa đã đủ nói rõ rằng cô ấy đã mềm lòng.
Khương Húc Đông vỗ vai Thương Đình Lập rồi đi vào trước.
Chỗ ở hiện tại của Khương Húc Đông không phải nhà tổ nhà họ Khương.
Đây chỉ là chỗ ở tạm lúc làm việc mệt mỏi của anh.
Trước đây, trừ Khương Oánh Oánh ra, chưa từng có khách tới đây.
Trước cửa không có đôi đép nam dư nào được để đó.
Thương Đình Lập chỉ lo nghĩ tới Sầm Dao nên không để ý tới Khương Húc Đông