“Xì, lát nữa tôi sẽ đi hỏi anh ấy.” Khương Oánh Oánh ghét nhất người khác nói một nửa giấu một nửa.
Cô ấy quyết định cần phải hỏi rõ chuyện này.
“Haiz, không biết bây giờ Dao Dao thế nào.
Cũng tại tôi, nếu tôi giấu kỹ thì Dao Dao đã không biết chuyện, hiện tại cũng sẽ không đến nổi không tìm được tung tích của cô ấy.” Tuy Khương Dánh Oánh luôn vô tâm nhưng cô ấy thật sự rất quan tâm tới người bạn tốt này.
Sầm Dao mất tích như một nỗi ám ảnh đọng lại trong lòng Thương Đình Lập, cũng để lại bóng ma lớn trong lòng cô ấy, khiến cô ấy vô cùng tự trách.
“Hai người nới gì đấy?”
Sau khi gọi điện thoại xong, Khương Húc Đông từ ban công đi vào thì phát hiện không khí ngưng trọng trong phòng khách.
Anh bông nhíu mày, hạ giọng hỏi.
“Không có gì.
Nếu đã thương lượng xong thì tôi về trước.”
Thương Đình Lập che dấu mất mác, đứng lên định ra về.
“Được, tôi tiễn anh tới cửa."
Khuơng Húc Đông còn có chuyện cần nói nhưng không tiện nói trước mặt Khương Oánh Oánh.
Vì vậy, anh và Thương Đình Lập một trước một sau ra ngoài.
Đứng ở cửa, Khương Húc Động trầm giọng nói: “Tới sáng mai thì người của tôi mới có thể tra được tin tức của Sầm Dao.
Bọn họ đã lâu không nhận nhiệm vụ này, thời gian Sầm Dao mất tích cũng quá lâu rồi, nếu như sáng mai không có tin tức thì tôi cũng hết cách.”
Thương Đình Lập nhíu chặt mày.
Anh cười gượng, lộ vẻ cảm ơn nói: “Cho dù thế nào thì anh cũng đã cố hết sức rồi.
Nếu có tin tức của Sầm Dao thì phải cho tôi biết trước, tôi sẽ mau chóng chạy tới.”
“Không có gì, tôi cũng nhận được lợi ích từ anh mà.” Khương Húc Đông cảm thấy bây giờ nói cảm ơn thì quá sớm, dù sao cũng chưa tìm được người.
Lỡ đâu, Sầm Dao thật sự đã xảy ra chuyện.
Nhưng ý nghĩ đó đã ngay lập tức dập tắt khi anh nhìn người đàn ông ủ rũ trước mật này.
Hai người tạm biệt nhau rồi đồng thời quay về nhà.
“Dao Dao, chị ở đây có quen không?”
Sáng sớm, Thương Vân đưa cơm nước tới đặt trên bàn, vừa lấy đũa đưa Sầm Dao vừa cười hỏi.
Vì ký ức lúc bé nên khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.
Khuôn mặt Thương Vân rất tinh xảo, không hề tụng tăng như những người đàn ông khác.
Đôi mắt cậu hẹp dài, cười rộ lên như một con hô ly gian xảo.
Lúc này, trong mắt cậu tràn đầy chờ mong và sợ hãi.
Dường như cậu vừa mong Sầm Dao khẳng định, vừa sợ cô không thích ở đây.
"Ở đây rất tốt” Thật ra Sầm Dao chưa từng ra khỏi nhà
Vì vậy, ở đây có tốt hay không thì cô cũng không rõ lắm.
Nhưng đổi với sự quan tâm của người khác thì việc dành cho họ chứt thoải mái là điều duy nhất mà bây giờ cô có thể làm.
Hiện tại cô đã không còn nhớ tới Thương Đình Lập nữa.
Bởi vì, vừa nghĩ tới anh thì tất cả yên ổn cô tự thêu dệt nên đều biến mất.
“Có thật không.
Vậy Dao Dao, chúng ta ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo đi” Thương Vân cười mời cô.
Cậu biết Sầm Dao chỉ đang an ủi cậu thôi.
Cô vẫn lương thiện như lúc trước, dù trong lòng không vui cũng sẽ không biểu hiện ra để người khác lo lắng.
Nhưng cô như vậy khiến cậu càng thêm đau lòng.
ở đây, cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô, sẽ xóa sạch tất cả dấu vết Thương Đình Lập lưu tại trong lòng cô.
“Được thôi.” Sầm Dao đồng ý.
Dù sao cô cứ ở mãi trong phòng thì có lẽ sẽ nhớ tới mấy chuyện không vui.
Còn không bằng thoải mái thướng thức cảnh đẹp khắp nơi.
“Ăn cơm đi.
Ăn xong thì chúng ta đi dạo.” Thấy cô đồng ý, Thương Vân vui vẻ ra mặt, gắp đồ ngon vào bát cô.
“Cảm ơn” Sầm Dao không từ chối ý tốt của cậu.
Sau khi ăn cơm xong, Sầm Dao và Thương Vân ra khỏi căn nhà ở tạm đó.
Trên đường đi có thể thấy hoa dại cỏ dại sinh sôi khắp nơi trong núi.
Giữa núi rừng xanh um tươi đẹp, chim yến chim sẻ từ ngọn cây bay qua.
Gió nhẹ thoái mái thổi bên người.
Tóc mái Sầm Dao thường bị gió thổi loạn khiến cô không ngừng vén tóc sang bên tai.
“Thế nào, ở đây rất tốt phải không.
Có núi có nước, đủ loại phong cảnh tươi đẹp, ngay cả không khí