“Đang nghĩ gì thế?” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao bỗng nhiên mất hồn mất vía, lo lắng hỏi cô.
Sầm Dao thu hồi suy nghĩ tán loạn, lắc đầu.
Bên kia, Thương Ly Viễn tới bên Kiều Dục Mẫn, thấy bà đang dùng khăn đắp lên tay, vội vã chạy tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao mới đi một lát thì bà đã bị thương.Ai làm?” Ông ta hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Dao đang lắng lặng đứng bên kia.
Thương Đình Lập rùng mình, tiến lên một bước chặn tầm nhìn sắc bén của ông ta.
Kiều Dục Mẫn thấy vẻ mặt Thương Ly Viễn trở nên lạnh lùng, bà kéo tay ông ta, dịu dàng nói: “Là do tôi không cẩn thận, ngẩn người trong lúc uống trà.
Ly Viễn, đã trễ rồi, chúng ta về thôi" Thương Ly Viễn bị bà lôi kéo, ánh mắt dịu dàng nhìn bà, miệng cứ dặn dò mãi: “Lân sau xem bà còn dám ngẩn người trong lúc uống trà hay không.
Đi thôi, về nhà” Sau khi Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn đi, Thương Đình Lập kéo Sầm Dao ngồi xuống.
Anh không hỏi vết thương trên tay Kiều Dục Mẫn có liên quan tới cô hay không.
Trong lòng anh, bà là người xa lạ, không cần phải để ý nhiều tới vậy.
Ngược lại anh chờ không được mà muốn nói tin tốt của hai người với cô.
“Dao Dao, anh đã thương lượng xong với ba rồi.
Cuối tháng này, chúng ta sẽ kết hôn”
“A” Sầm Dao há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Có phải nhanh quá rồi không?” Cô luôn cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ.
Thương Đình Lập kéo cô nằm xuống đùi anh, nhiệt độ cơ thể của cả hai hòa lẫn.
“Cảm nhận được không? Nhịp đập hỗn loạn của trái tim anh” Anh đặt tay cô lên tim mình.
Lông ngực nóng rực khiến Sầm Dao muốn rút tay lại.
“Nghe được, nghe được rôi.
Nhưng Đình Lập, anh không đi làm sao?” Sầm Dao thật sự không chịu nổi nhiệt độ nóng rực của Thương Đình Lập, nói sang chuyện khác.
Thương Đình Lập hiển nhiên đã nhìn thấu Sầm Dao, anh cũng không thúc ép cô.
“Anh phải đi thay đồ, buổi chiều phải tới công ty” Anh kéo tay cô đi vào phòng mình.
“Chờ chút, anh thay đồ thì kéo em theo làm gì?” Sầm Dao khó hiểu.
Đợi tới khi cô tận mắt nhìn thấy một buổi trình diễn cởi đồ thì mới hiểu được tác dụng của mình.
Cô cầm một chiếc cà vạt bạc, nhón mũi chân giúp anh đeo lên cổ.
“Anh cúi thấp xuống chút” Cô thắt nửa ngày cũng không thất xong, mở miệng bảo.
“Tuân lệnh, vợ” Khóe miệng Thương Đình Lập nhếch cao, cố ý trêu ghẹo cô.
Sầm Dao đỏ mặt, ngực hơi ngộp, không để ý sức lực, cà vạt trong tay siết tới mức Thương Đình Lập xém chút không thở nổi.
Đợi cà vạt thắt xong thì cả hai người đều đỏ bừng mặt.
Lúc xuống lầu, trên mặt thím Mạc vẫn còn ý cười không rõ.
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập đi rồi mới tới phòng Hựu Nhất, lắng lặng ngủ chung với cậu nhóc.
Thương Đình Lập tới công ty, vừa nhìn chăm chăm ký túc xá ở chỗ anh vừa hỏi Dư Phi đang chờ bên cạnh: “Đã chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp chưa?” “Thưa ngài, đã chuẩn bị xong hết” Dư Phi ôm mấy chồng tài liệu, trong đó có một tài liệu được kẹp kỹ trong kẹp tài liệu đỏ.
“Rất tốt” Thương Đình Lập hài lòng gật đầu.
Lúc Thương Đình Lập tới phòng họp thì bên trong đã có rất nhiều người.
Anh ngồi xuống chỗ trước giờ của mình, phát cho mỗi người một xấp tài liệu.
Đám cổ đông đang ngồi tò mò mở ra, tới khi thấy tài liệu bên trong thì đều thay đổi sắc mặt.
Tài liệu được Thương Đình Lập cầm trong tay, là xấp tài liệu vốn nên đưa cho Điền Phong Tường.
Nhưng ông ta không ở phòng họp, thật sự lãng phí một xấp tài liệu.
Thương Đình Lập khoanh hai tay, cánh tay chống bàn, làm như không thấy ánh mắt phức tạp của mọi người.
Mãi đến nửa tiếng sau.
Bầu không khí càng lúc càng ngưng trọng.
Cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, Điền Phong Tường từ ngoài xông vào.
“Thương Đình Lập, sao cậu vẫn ngồi ở vị trí này? Cậu không biết gì sao? Hôm qua vị trí chủ tịch của cậu