Lúc này, trong phòng VIP, trừ cậu ta ra cũng không có ai khác.
Đột nhiên, cửa bị người từ bên ngoài dễ dàng đấy ra.
Tâm trạng của Thương Ngộ vốn đang cực kỳ gắt gỏng nên lập tức đỏ mắt, bực bội nhìn người bước vào.
Nhưng khi nhìn thấy mặt người đó, cậu ta nhanh chóng giấu đi vẻ mặt bực bội, vui mừng kêu lên: “Anh, anh tới thăm em rồi” Người tới chính là Thương Vân.
Lúc đi khỏi thôn Tiểu Liên, cậu ta không ngờ rằng chưa kịp gặp mặt chia tay Sầm Dao thì cô đã bị Thương Đình Lập dẫn đi.
Sau đó, cậu ngồi xe của Khương Húc Đông, cùng anh rời đi.
Sau khi trở về Bắc Thành, dặn dò người để ý kỹ đến tin tức của Thương Đình Lập, cậu ta liền tới bệnh viện Nhân Dân.
Cậu không ngờ rằng lần này Thường Đình Lập lại nhẫn tâm đến vậy, trực tiếp khiến Thương Ngộ nhập viện.
Lần này cũng xem như Thương Ngộ làm hơi quá rồi.
“Vết thương thế nào rồi?” Thương Vân nhấc chân, kéo thẳng ghế tới trước chân rồi mới thảnh thơi ngồi xuống.
Dáng vẻ cậu lười biếng, ánh mắt tà ác đẹp đẽ, hiện tại tràn đầy khí phách, lạnh lẽo tận xương mới thật sự là cậu.
Vừa nhắc tới vết thương, Thương Ngộ vươn cánh tay bị thương, vẻ mặt đưa đám, căm giận nói: “Ngón giữa đã bị chặt đứt.
Anh, em muốn trả thù” Thương Vân lấy một điếu thuốc ra khỏi túi áo khoác, cầm trên tay ngắm nghía.
Nghe Thương Ngộ nói xong, cậu ta nở một nụ cười.
“Cậu dưỡng tốt tay rồi nói.
Bộ dạng ốm yếu lúc này, trả thù, ha, đừng khiến mình “ngã thêm lần nữa” Giọng cậu khinh thường, hiến nhiên hoàn toàn không để tâm tới lời nói này của Thương Ngộ.
“Anh, xin anh giúp em” Đối với người mình ngưỡng mộ, Thương Ngộ hoàn toàn không để ý tới mặt mũi, bắt đầu cầu xin.
“Không giúp” Thương Vân chưa muốn bại lộ trước mặt Thương Đình Lập lúc này.
.
ngôn tình ngược
Chỗ tối tự có điểm tốt của nó.
“Anh, em tặng toàn bộ cổ phần của mình cho anh” Lần này, Thương Ngộ đã bất chấp.
Dù không còn gì cả thì cậu ta cũng muốn chết chung với Thương Đình Lập.
Thương Vân rốt cuộc giương mắt nhìn cậu ta.
Thương Ngộ cong người đứng dậy, trong mắt tràn đầy quyết tâm và độc ác.
Xem ra sói con muốn liều mạng rồi.
Thật thú vị.
Thương Vân cười bí hiểm: “Được, tôi đồng ý với cậu.
Chờ Nguyên Thịnh phá sản, Thương Đình Lập sẽ là vật trong tay của cậu” Cậu vỗ vai Thương Ngộ, ra tay mạnh đến mức khiến người ngã xuống giường.
*“Ây da, thật ngại quá, ra tay hơi mạnh” Cậu ta nói xin lỗi nhưng giọng nói không hề có chút thành ý.
Thương Ngộ lại không đế ý, ngược lại hết sức vui vẻ: “Anh, chờ em khỏe rồi, anh muốn vỗ thế nào thì vỗ thế đấy"
“Thật ngoan” Thương Vân cảm thán, sờ đầu cậu ta như đang võ về.
Đợi tới khi rời khỏi bệnh viện, cậu lại khôi phục dáng vẻ lịch sự, lễ độ.
Đứng dưới ánh mặt trời, cậu lấy điện thoại, gọi điện ra lệnh cho thuộc hạ xong rồi mới gọi tới một dãy số mà cậu chờ mong đã lâu.
“Alo, Dao Dao phải không? Có thể ra ngoài gặp mặt không? Được, ở tiệm cà phê Danh Dự” Sau khi cúp điện thoại, trên mặt cậu chậm rãi lộ ra một nụ thỏa mãn.
“Dao Dao, ai hẹn chị vậy? Có phải anh đẹp trai ở thôn Tiểu Liên không?” Khương Oánh Oánh ngồi cạnh Dao Dao, nghe hết toàn bộ âm thanh trong điện thoại nên cố ý dựa vai cô, trêu chọc cô.
Sầm Dao nhún vai, kéo bàn tay đang lung lay trên người cô của Khương Oánh Oánh xuống, hỏi ngược lại: “Oánh Oánh, bây giờ anh em không quản em nữa, sao em còn không tìm bạn trai đi” Nói đến đây, vẻ mặt của Khương Oánh Oánh lập tức thay đổi.
Cô ấy run giọng nói: “Đàn ông nha, gặp lúc có duyên là tốt nhất.
Dao Dao, chị xem chủ tịch Thương với chị không phải là một cặp có duyên nhất à? Nhưng hai người gặp nhau hơi muộn” Khương Oánh Oánh càng nói càng hùng hồn.
Cô ấy tiếp tục thề thốt chắc chắn: ”Vì vậy nên em cũng phải từ từ đợi.
Không biết chừng lúc nào đó tình yêu định mệnh của em sẽ xuất hiện.
Còn hiện tại ấy à, em chỉ cần làm tốt một quý tộc độc thân là được.” “Em nói có lý" Sầm Dao xoa đầu cô