Ánh mắt Thương Vân hơi mờ mịt, thoạt nhìn có chút ngơ ngác: “Chị muốn gì?” Cậu không rõ sao cô bỗng vươn tay về phía mình.
Sầm Dao hiếm thấy trợn trắng mắt: “Điện thoại”
"À” Thương Vân lấy điện thoại ra khỏi túi đưa cô.
Sầm Dao cầm điện thoại, thấy cậu không khóa màn hình nền trực tiếp mở cameras, vào chế độ chụp ảnh.
Ngay lúc định bấm nút chụp, cô chợt nghĩ tới: “Cậu muốn tư thế gì? Dịu dàng hay đáng yêu?” Cô còn giơ tay chữ V, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo của mình, quả thật rất đáng yêu.
Thương Vân kiềm chế ý cười: “Cứ chụp như dáng vẻ bình thường của chị đi” Ngay từ đầu lúc cô đưa ra yêu câu này, cậu còn tưởng cô sẽ dùng điện thoại gửi cậu một tấm hình.
Nhưng không ngờ rằng cô sẽ lấy điện thoại của cậu chụp.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, cô tự mình cầm điện thoại của cậu chụp đương nhiên khiến cậu vui hơn việc cô gửi hình tới.
Sầm Dao nghĩ tới trạng thái bình thường, thu lại ý cười trên môi, vẻ mặt thoạt nhìn hơi nghiêm túc.
Cô cầm điện thoại, đưa camera đối diện chính mình.
Sau một tiếng click, một tấm ảnh nghiêm túc xuất hiện.
Thương Vân nhận lấy, sau đó lắc đó: "Dao Dao, tôi còn tưởng bình thường chị luôn cười đấy.
Tôi muốn vẽ một bức tranh có khuôn mặt tươi cười của chị.
Tấm ảnh này nghiêm túc quá” Sầm Dao trong điện thoại có vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt, có vài phần khí thế của Trương Đình Lập.
Ánh mắt Thương Vân lộ ra chút khác thường, rõ ràng là đã nhận ra.
Sầm Dao bất đắc dĩ.
Bình thường cô đều ở công ty, lúc cười thật sự rất ít.
Trước đây không có việc khiến cô vui vẻ, đương nhiên cô không cười nổi.
Nhưng sau khi gặp gỡ Thương Đình Lập, không biết từ khi nào mà trên mặt cô lại thường xuất hiện nụ cười.
Thì ra để ý một người, từ trên mặt là có thể lộ ra.
Cô hơi nhếch môi, ánh mắt mơ màng, dường như mất hồn.
Nhưng lại lộ ra sức hấp dẫn khó mà che dấu.
Trong mắt Thương Vân hiện lên vẻ ngạc nhiên trước vẻ đẹp này.
Nhưng ngay lúc này lại có một cuộc gọi tới.
“Em ở đâu?” Người ở đầu bên kia hỏi.
Khóe miệng của Sầm Dao hơi nhếch lên, cố ý không trả lời: “Anh đoán xem” Không biết đột nhiên nảy sinh suy nghĩ gì, chỉ muốn hỏi anh như vậy.
Lúc này Thương Đình Lập đang đi xuống khỏi công ty, mới vừa ngồi vào xe của mình.
Nghe được lời Sầm Dao nói, anh nhìn thoáng qua điện thoại.
Thấy cũng không gọi nhầm số.
Nhưng người bên đầu kia dường như hoạt bát hơn thường ngày.
Anh xắn ống tay áo, ngồi trên xe hỏi kỹ: “Hôm nay có chuyện vui gì sao?” Vậy mà lại nói đùa.
Nhưng những lời này, anh giấu trong lòng.
Sợ nói ra sẽ phá hư bầu không khí.
Sầm Dao cầm điện thoại, hơi nghiêng người, xoay mặt sang cửa sổ bên kia, nhìn dòng người bên ngoài.
Ý nghĩa trêu chọc vừa hiện lên đã yếu xuống, cô không che giấu: “Ở tiệm cà phê Danh Dự” Thương Đình Lập nhướn mày, cắm chìa khóa xe: “Đang ở với ai, Khương Oánh Oánh sao?” Anh hỏi xong lại lo cô nghĩ anh chất vấn cô, muốn tra xét việc riêng của cô nên dời đi đề tài: “Khi nào thì xong việc?” Sầm Dao nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện sắp tới ba giờ chiều, cô không tiếng động hỏi Thương Vân: “Lát nữa tôi có thể về chưa?” Thương Vân gật đầu.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời anh: “Sắp về rồi.
Lát nữa em sẽ về nhà” “Chờ anh, anh đến đón em.
Anh cúp trước đây” Biết chỗ ở đâu, đương nhiên Thương Đình Lập muốn đi đón cô.
Vất vả lắm mới xử lý gần xong chuyện của công ty.
Có thể hơi thả lỏng ở cùng cô.
Nghĩ tới đồ vật đã được giao tới, đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ vui sướng hiếm thấy.
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Dao lại chụp một tấm ảnh cho Thương Vân, bởi vì cô định đi về.
Chủ đề để nói giữa hai người cũng không còn nhiều như lúc đầu.
Thương Đình Lập tới nơi, dừng xe ở cạnh chỗ đậu xe của quán cà phê.
Anh thong thả bước đi, nhưng bước chân lại hơi lớn.
Còn chưa tới cửa quán, ở bên ngoài đã thấy Sầm Dao và người đối diện cô.
Trong lòng vốn vui vẻ lại lập