Nào ngờ nụ cười trên mặt lão phu nhân lập tức cứng lại, nhanh chóng bỏ tay Sầm Dao ra, giống như vừa chạm phải thứ gì không nên đụng vậy.
Sầm Dao rất nhạy cảm, hành động lần này của lão phu nhân lại quá đột ngột, nụ cười trên môi của Sầm Dao cũng cứng đờ lại, cảm giác ấm áp trong lòng cũng dần lạnh đi.
Thương Đình Lập nhìn thấy mọi chuyện đang diễn biến không đúng, lập tức vỗ mông Hựu Nhất, cậu bé còn chưa kịp mở mắt ra đã đẩy bé vào trong lòng mẹ.
“Mẹ, Hựu Nhất dậy rồi, mẹ cũng lâu rồi không gặp cháu, hay là mẹ dẫn cậu bé đi dạo vài vòng đi” Sau khi dùng Hựu Nhất để tách mẹ và Sầm Dao ra, Thương Đình Lập hiếm khi mà nở nụ cười ấm áp, đề nghị.
Hình như lão phu nhân cũng đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt vừa mới thay đổi cũng trở nên hồng hào, bà không quay ra sau nhìn gương mặt của Sầm Dao nữa, giọng nói trong trẻo lại mạnh mẽ: “Đình Lập, con dẫn Sầm Dao về phòng cũ của con đi, đồ đạc đã dọn dẹp xong hết rồi"
Tay bà dất Hựu Nhất đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nói: "Hựu Nhất, bà nội dẫn con đi xem chó lớn, giống chó mới nhất”
“Dạ dạ dạ, con thích chó lớn nhất, con thương bà nội nhất” Vừa nghe nhắc đến vật bé thích, giọng nói của Hựu Nhất lập tức vừa ngọt vừa mềm.
Đợi sau khi bóng dáng của Hựu Nhất và lão phu nhân hoàn toàn biến mất, thím Viên cũng đã lẳng lặng rời đi rồi, Sầm Dao mới dùng giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe rõ được run rấy nói: “Đình Lập, có phải mẹ anh không thích em không?”
Thương Đình Lập cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.
Mặc dù anh đã nghĩ đến chuyện có lễ mẹ sẽ nhận ra mối quan hệ giữa Sầm Dao và người phụ nữ kia, nhưng mà trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Nghĩ thầm, mẹ rất hiếm khi gặp người phụ nữ đó, sao có thể nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp Sầm Dao được chứ.
Nhưng sự thật là mẹ lại nhận ra được.
Chẳng qua Thương Đình Lập làm sao nhẫn tâm làm cô đau lòng chứ, anh lắc đầu nói: "Sao em biết? Mẹ vẫn luôn rất thích em, nếu như mẹ ghét em, sao có thể để em sống chung với Hựu Nhất được, Dao Dao, em đừng có suy nghĩ bậy bạ, bây giờ em phải tin anh, tin người đàn ông đang đứng trước mặt em, tuy rằng không phải việc gì anh cũng có thể làm được, nhưng mà anh muốn chống đỡ một vùng trời cho em, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ gánh” Lời nói ấm áp đến thế, rất khó có thể để người ta tin rằng nó được nói từ trong miệng của Thương Đình Lập.
Sầm Dao đè nén cảm giác tự ti trong lòng xuống, gật đầu: “Đình Lập, em tin anh” “Đi thôi, đi xem thử phòng của chúng ta, tối nay chúng ta sẽ ở đây” Dù sao cũng lâu lắm rồi chưa ở đây, đúng là anh vẫn chưa làm tròn đạo làm con.
Hai người một trước một sau lên lầu hai.
Bởi vì lúc họ đến là buổi trưa, hai người không đợi bao lâu thì đã nghe thấy tiếng của thím Viên ở ngoài cửa.
Sau khi mở cửa ra mới biết là thím Viên gọi họ ra ăn cơm.
“Bọn con xuống ngay" Thương Đình Lập nói với thím Viên.
Sau khi xuống lầu, trên bàn gỗ hình tròn đã có người ngồi rồi.
Hựu Nhất và lão phu nhân đang ngồi cạnh nhau, bà ấy liên tục gáắp thêm thức ăn vào chén cho cậu bé.
“Đủ rồi bà ơi” Hựu Nhất cảm giác dạo gần đây bé lại tăng thêm vài kí, thịt mỡ trên bụng cũng bự hơn.
Bạn học trong lớp đều nói mập lên sẽ không có bạn gái nào thích hết.
Bé cũng không muốn sau này tiếu Dao sẽ không thích bé đâu.
Lão phu nhân thấy bây giờ cháu mình không thích ăn nữa, trong lòng hơi khó chịu, khuyên nhủ: “Bây giờ con còn nhỏ, không ăn cơm thì sẽ không cao lên được, con nhìn ba con kìa, cao được như thể này là vì lúc nhỏ ba con ăn rất nhiều cơm” “Thật không ạ?” Hựu Nhất thật sự không dám tin, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Bà nội, lúc ba còn nhỏ có phải là còn mập hơn con bây giờ không” Vì muốn cháu trai tiếp tục ăn cơm, lão phu nhân cũng nói dõi vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên, lúc ba con còn nhỏ còn lớn gấp đôi con nữa đó”
“Thật sao, vậy con ăn” Hựu Nhất bưng chén cơm lên, ăn hết sạch.
Thương Đình Lập đứng