Đi đến phòng lão phu nhân, nhìn từ khe cửa phòng đang khép hờ kia, mẹ đang dựa vào khung cửa sổ đang mở rộng, không biết đang nhìn vê hướng nào.
Sau khi Thương Đình Lập bước vào, vươn tay đóng chặt cửa phòng lại, đi đến bên cạnh mẹ, giọng nói đầy áy náy: “Mẹ, con xin lỗi”
Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ cưới một người làm mẹ cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, người luôn chăm sóc cho anh đều là mẹ.
Ông già kia giống như chỉ treo chức danh ở đó cho có, ngoài việc đưa tiên ra, ông ta chẳng cho thêm bất cứ thứ gì.
Lúc anh còn nhỏ, khi đi học, vì lần nào người đến đón anh đều là mẹ, có rất nhiêu người lén lút bàn tán rằng anh không có ba.
Mẹ cũng thường vì chuyện này mà khóc không ngừng.
Ở nhà, mẹ và ông già kia thường cãi nhau.
Lần nào sau khi cãi nhau xong, ông già kia sẽ đối xử với anh cực kỹ tốt, giống như muốn bồi thường tất cả những chuyện ông áy náy với mẹ lên người anh.
Nhưng tất cả những thứ này, sau khi người phụ nữ kia xuất hiện đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nếu như nói mẹ của Thương Vân làm cho chút ảo tưởng mà mẹ cổ gảng gìn giữ biến mất.
.
Được tại ++ tr umtruyen.n et ++
Vậy thì sự xuất hiện của Kiều Dục Mân chính là lật đố hết tất cả những ảo tưởng đó.
Sự xuất hiện của mẹ Thương Vân chẳng qua chỉ là một lần tính toán để được lên giường với nhau.
Vậy thì Kiều Dục Mẫn chính là thứ mà ông ta gọi là tình yêu đích thực.
Bảo anh nới anh hận ai hơn, nếu như không phải sự xuất hiện của mẹ Thương Vân làm cho mẹ vốn đang yếu ớt càng trở nên nghiêm trọng hơn, anh chắc chắn sẽ trả lời là Kiêu Dục Mẫn.
Nếu không có sự xuất hiện của Sầm Dao, anh chắc chân sẽ căm thù người phụ nữ kia đến tận xương tủy.
Nhưng bà ta lại có quan hệ không thể nào chặt đứt được với Sầm Dao, anh chỉ có thể xem bà ta như người xa lạ, xem nhà bà ta chưa từng tôn tại.
“Đình Lập, con có nhớ lúc mẹ và ba con ly hôn không?” Giọng nói của lão phu nhân sâu kín.
Trong lòng Thương Đình Lập cứng lại, sao anh lại quên được chứ.
“Con nhớ”
“Nhớ, giỏi cho một chữ nhớ” Lão phu nhân giận quá hóa cười.
Con trai ngoan của bà luôn miệng bảo nhớ rõ, nhưng mà lại đi yêu đương với con gái của kẻ thù lớn nhất đời này của bà.
Thì ra đây là cái gọi là nhớ.
“Mẹ, Dao Dao không biết gi cả, người phụ nữ kia đã vứt bỏ em ấy khi em ấy mới bốn tuổi, Sầm Dao từ đầu đến cuối đều là người vô tội” Thương Đình Lập không muốn mẹ phát tiết tất cả nỗi tức giận lên người Sầm Dao, là do anh không nói rõ mọi chuyện cho mẹ biết từ sớm, muốn mắng thì cũng nên mắng anh.
Lão phu nhân yên lặng Hưu Nhất lúc: “Đình Lập, cho dù tất cả những gì con nói là sự thật, nhưng chỉ cần cô ta là con gái của người phụ nữ đó, vậy thì hai người các con không nên lấy nhau” “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng chuyện gi, ông già và người phụ nữ kia chưa từng đăng ký kết hôn, chuyện mẹ đang lo lắng sẽ không xảy ra trên người bọn con” Thương Đình Lập nhớ đến điều kiện lúc trước anh từng nêu ra, trong lòng thầm may mẫn.
Cũng may là anh đã đưa ra yêu cầu này, nếu không sợ là anh và Sầm Dao thật sự chỉ có duyên không phận.
“Sao lại thể được?” Lão phu nhân kinh ngạc, bà biết lúc trước Thương Ly Viễn vội vàng muốn ly hôn cùng bà là vì muốn nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ kia.
Sao đến tận lúc này mà ngay cả tờ giấy đăng ký kết hôn cũng không có chứ.
Thương Đình Lập biết có một việc nhất định phải nói cho mẹ biết thì bà mới chịu tin, cho nên không hề giấu diếm, giải thích: “Lúc trước, khi mẹ ly hôn với ông già kia, không phải ông ta từng hỏi con muốn theo ai sao? Lúc đó con định đi theo mẹ, nhưng."
“Ông ta lại bảo là đi theo ông ta đi, ông ta cam đoan sẽ không có đứa con nào khác, quyên thừa kế nhà họ Thương cũng sẽ là của con” “Lúc đó con từ chối ông ta, sau đó lại đưa ra một yêu cầu khác” Lão phu nhân đã nghĩ ra con trai sẽ đưa ra yêu cầu gì rôi.
Thương Đình Lập tiếp tục nói: “Con nói, chỉ cần đời này ông ta không đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia thì con sẽ đồng ý lời đề nghị của ông ta