“Không có, có phải đã xảy ra chuyện gì không” Thím Lý tuy rằng không phải là người quá thông minh, nhưng cậu chủ đã hỏi trắng ra đến thế rồi, có ngốc cũng phát hiện ra được có chuyện gì đó không đúng.
Rất nhanh, Thím Lý nhớ đến chuyện ớt cay.
“Cậu chủ, lúc trưa thím có bỏ chút ớt cay vào trong thức ăn, có phải là chuyện này không?” Thím Lý cẩn thận hỏi, trong mắt có chút do dự.
Bởi vì bà biết cô chủ tương lai của cậu chủ không ăn cay được, cho nên lúc cắt ớt cũng đã băm nhỏ, trộn lẫn trong thức ăn.
“Ớt?” Thương Đình Lập vừa nghe, lập tức nhíu mày.
Trước khi đến, anh nhớ rõ mình đã nói với ông già, Sầm Dao không thể ăn cay, cho nên đồ ăn hôm nay đừng bỏ thêm ớt cay gì cả.
Hơn nữa kỳ kinh nguyệt của Sầm Dao cũng sắp đến, lúc ở Tĩnh Viên, thím Mạc cũng đã không nấu món ăn có vị cay, ngay cả khi ở nhà mẹ, bởi vì bà lớn tuổi rồi nên mấy năm gần đây cũng rất ít khi ăn cay, cho nên không cần nhắc nhở trước, cũng gân như chưa bỏ thêm chút ớt nào.
“Thím Lý, ba tôi không nói với thím là đồ ăn hôm nay đừng bỏ ớt vào sao?” Những lời này của Thương Đình Lập rõ ràng là hỏi tội, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Thím Lý bị dáng vẻ lạnh lùng của cậu chủ dọa sợ, trong lòng hoảng loạn, tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Phu nhân có nói qua, nhưng mà...”
Thím Lý nghĩ đến chuyện sau khi bà được nhị phu nhân nhắc nhở rồi mới bỏ thêm chút ớt cay trong món ăn.
Nhưng mà nhị phu nhân và cậu chủ là người một nhà, không thể nào hại anh được.
Có lẽ là do nhị phu nhân có lòng tốt, nhưng mà không cẩn thận làm chuyện xấu.
Nghĩ đến lúc trước nhị phu nhân thường hay chăm sóc cho bà, môi Thím Lý hơi run, cuối cùng cũng nuốt những lời này vào bụng.
Tâm tư của Thương Đình Lập rất nhạy bén, đương nhiên là nhìn ra được chút vẻ mất tự nhiên trong tích tắc trên mặt của Thím Lý Có lẽ bà biết người gây ra chuyện này, nhưng bà không muốn nói.
Trong nhà cũ của nhà họ Thương, có thể để Thím Lý toàn tâm toàn ý bảo vệ thế này, chỉ có một người.
Trong lòng Thương Đình Lập đã biết rõ là ai, nhìn cụ già vẫn hiền từ yếu đuối như trước kia, lần đầu tiên Thương Đình Lập cảm thấy, có đôi khi người hiền lành cũng là người dễ làm chuyện xấu nhất.
Cho dù là bà không cố ý.
“Thím Lý, thím cũng lớn tuổi rồi, con của thím cũng sắp thi đại học rồi đúng không” Thương Đình Lập đổi đề tài.
Thím Lý nghe xong câu này thì tim lại đập nhanh hơn.
Dù sao cũng là người làm lâu năm ở nhà họ Thương, gân như là sau khi cậu chủ nói dứt lời, Thím Lý đã biết ngay cậu chủ định đuổi việc bà.
Bà lập tức không còn quan tâm đến những chuyện tình nghĩa với nhị phu nhân nữa, buột miệng nói ra hết tất cả những chuyện đã xảy ra: “Cậu chủ, thím không gạt cậu nữa, ớt là do nhị phu nhân bảo thím bỏ thêm vào, bà ấy nói cậu luôn thích ớt, cho nên mới bảo thím bỏ thêm một chút vào” Trong lòng Thím Lý đương nhiên cũng có suy nghĩ riêng.
Bà làm việc ở nhà họ Thương nhiều năm như vậy, trừ những lúc cậu chủ đến sẽ thưởng cho bà chút tiền này nọ, những thời gian khác tiên lương của bà cũng không cao.
Nhà bà có ba người con trai, nuôi mấy đứa con này lớn lên, thi đại học, cũng cần một số tiền lớn.
Tuy rằng nhà họ Thương trả tiền lương rất cao, nhưng đối với bà mà nói vân có chút không đủ xài.
Dù sao, trừ chi phí cho con trai ăn học ra, còn phải chuẩn bị tiền cưới vợ cho bọn nó nữa.
Cho nên bà cũng chỉ muốn lấy lòng cậu chủ một chút, nhưng ai ngờ lại trời xui đất khiến thế nào mà làm cho cậu chủ không vui.
Làm việc ở nhà họ Thương nhiều năm như vậy, Thím Lý đương nhiên không muốn đi.
Sau khi Thương Đình Lập nghe Thím Lý nói xong, trên mặt cũng không hề để lộ ra chút suy nghĩ trong lòng nào cả.
Ngón tay thon dài của anh gõ vài cái lên tủ đựng chén, từng tiếng, từng tiếng, nặng nề như đánh thẳng vào lòng người.
Thím Lý đứng bên cạnh run lên, cơ thể hơi lung lay, giống như là bị khí thế nặng nề của cậu chủ ép đến mức khó thở, bị mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất.
Thương Đình Lập cũng không bước lên đỡ bà, ngược lại sau khi Thím Lý té xuống