Chỉ cần nhìn tư thế này, trong lòng mọi người đều hiếu rõ, không giữ lại nữa, mọi người đều đứng dậy tiễn người.
Thương Đình Lập chỉ ra hiệu bảo mọi người không cần đứng dậy, rồi cúi xuống bế Sầm Dao đang ngủ say lên.
Lê Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đích thân tiễn hai người rời đi. Trái tim lại một lần nữa bị kinh động.
Thì ra, cũng không phái chí có chủ tịch Bộ có người khác ở bên ngoài, giám đốc Sầm cũng như vậy.
Hỏn nhân của họ mỏng manh như tờ giấy vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng tan vỡ.
Sầm Dao ngủ đến mơ hồ.
Cô cảm thấy bản thân được bảo vệ trong một vòng tay khiến cô rất an tâm.
Là Bộ Tử Ngang sao?
Không thế nào, anh ta chạm vào cò một cái còn thấy khó chịu, làm sao có thể thân mật ôm cô vào lòng như vậy.
Nghĩ đến anh ta, trong lòng có chút chua xót.
Thật muốn mở mắt nhìn xem người bên cạnh là ai, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân. Thử
mấy lần không được, cuối cùng lại mơ hồ nhắm mắt lại, không còn ý thức.
Trong xe, Thương Đình Lập một tay ôm cô, tay kia sờ trán cô.
Quả nhiên sốt còn nặng hơn lúc trước.
Anh ra lệnh cho Dư Phi: “Chạy nhanh lên.”
Dư Phi đáp: “Chúng ta đến bệnh viện hay là đưa cô Bộ về nhà?”
“Về Tĩnh Viên.”
Dư Phi sững sờ mất mấy giây, cho rằng mình đã nghe nhầm, quay sang nhìn sếp của mình: “Tĩnh
Viên?”
Thương Đình Lập không nói nhiều, lấy điện thoại gọi một cuộc: “Mời bác sĩ Trần đến Tĩnh Viên một chuyến. Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Dư Phi im lặng quay đầu tiếp tục lái xe. Sau lại hiếu kỳ nhìn người phụ nữ ngồi sau xe qua gương chiếu hậu.
Thật quá kỳ lạ mà! Cái Tĩnh Viên này đã bao nhiêu năm không có sinh vật giống cái rồi chứ!
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của nhà họ Thương, lúc trước là bác sĩ riêng của Thương lão gia, sau này lại đến khám bệnh.
Đã hơn nửa đêm còn bị gọi tới, cứ nghĩ là tiểu thiếu gia lại bị bệnh gì rồi, kết quả là, trên chiếc giường lớn của phòng ngủ lại nhìn thấy một người phụ nữ.
Ngấn người cả nửa ngày, còn cho rằng bản thân già rồi hoa mắt.
Thương Đình Lập đã sớm đoán được họ sẽ có phản ứng như vậy, cũng không giải thích, chỉ lấy quần áo rồi đi tắm.
Lúc đi ra, thì nhìn thấy Thương Hựu Nhất nghịch ngợm mặc bộ đồ ngủ quả bầu đứng ở cửa phòng ngủ ló đầu vào.
“Còn không đi ngủ, nhìn cái gì?” Thương Đình Lập đi qua, bàn tay lớn đặt lên cái đầu quả dưa của cậu nhóc.
“Ba à, ba mang phụ nữ về nhà à?” Thương Hựu Nhất mở to mắt, vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Thương Hựu Nhất rất phấn khích, cơ thể bé nhỏ chạy vào trong: “Con phái xem xem cô ấy trông thế nào. Con muốn người đẹp cơ. Không đẹp thì không thế làm mẹ kế của con được.”
Thương Đình Lập vươn tay túm áo của cậu nhóc, kéo lại, nghiêm túc nói: “Đừng làm phiền cô ấy, ngày mai rồi xem, con ngủ trước đi.”
Thương Hựu Nhất bĩu mòi bất bình, cuối cùng lạch bạch chạy về phòng.
Bác sĩ Trần từ trong phòng đi ra, Thương Đình Lập đặt khăn mặt xuống, hỏi: “Bác sĩ Trần, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”
“Sốt cao. Tôi đã kê đơn thuốc rồi, cậu cho cỏ ấy uống, sáng sớm ngày mai lại xem tình trạng của cô ấy. Đêm nay ngủ nhớ đắp chăn.”
“Được, làm phiền rồi.” Thương Đình Lập đích thân tiễn ông xuống lầu, lạl bảo tài xế đưa ông về rồi mới lên lầu lại.
Đấy cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi vào người cô.
Dưới tấm chăn màu tro, cô đang an tĩnh ngủ, chỉ có tiếng thở không đều cho thấy những lúc cô khó chịu.
Thuốc bác sĩ Trần kê đặt ở đầu giường.
“Cậu chủ, nước đây.” Giúp việc mang một cốc nước đến đưa cho anh.
Thương Đình Lập khẽ gật đầu, đi ra cửa.
Anh quay lại, ôm cô ngồi dậy, lấy thuốc, mớm vào miệng cô.
Sầm Dao ghét nhất là uống thuốc, vị đắng của thuốc vừa chạm vào môi, cò đã nhả trở ra.
“Uống thuốc mới