Sau khi tắm nước lạnh, Thương Đình Lập xuống lầu, lấy một chai rượu từ quầy rượu, mở ra.
Trong chiếc túi nữ nằm trên sô pha, điện thoại reo dữ dội.
Anh lấy ra xem thử, chỉ thấy màn hình hiến thị ba chữ “Bộ Tử Ngang”.
Cúp máy.
Ném sang một bên.
Nhặt lấy tài liệu trên bàn, lật qua lật lại.
Điện thoại lại reo lên một lân nữa, quay một hồi, anh nhìn cũng không thèm nhìn, dứt khoát tắt máy.
cả thế giới đều yên tĩnh trở lại, anh tiếp tục đọc tài liệu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát sàn, chiếu lên chiếc giường màu xám tro. sầm Dao từ từ tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng như lửa đốt, vừa đau rát vừa khô như sắp bốc khói.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, muốn lấy đồng hồ của mình trên đầu giường để xem giờ.
Quay người lại, liền sững sờ.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Căn phòng cò đang ngủ đều là tông màu xám trắng chủ đạo.
Trên chiếc giường lớn, chăn màu xám, ga trải giường màu trắng, gối sọc màu xám trắng.
Bên ngoài cửa sổ sát sàn là một khoảng biển xanh lơ rộng lớn. Ánh mặt trời chiếu xuống, mặt biến lấp lánh rực rỡ từng tia sáng rải rác, sáng đến khiến người ta không mở nổi mắt.
Sầm Dao vừa nhìn liền nhận ra lúc này mình đang ở Bán Sơn Khu ở phía đông Bắc Thành, chỗ này dựa núi nhìn biển, tấc đất tấc vàng.
Năm năm trước, giá chào bán của biệt thự ở đây đã vượt quá một
trăm năm mươi triệu. Hiện giờ đã qua năm năm, không biết lại tăng lên bao nhiêu rồi.
Nhưng mà, sao cô lại ở đây?
Sầm Dao hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua, trong đầu đột nhiên nảy ra ba chữ “Thương Đình Lập.”
Không ngờ Thương Đình Lập lại là người đàn ông đó.
Cái Bắc Thành này lại nhỏ như vậy sao?
Bây giờ cô không phải là đang ở nhà anh ta đó chứ?
Nhưng mà, sao lại có thế như vậy, tối qua Lê Thanh cũng ngồi trong bàn ăn mà, anh ta không lý nào lại đưa mình về nhà anh ta được!
Quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ có thế là bình thủy tương phùng mà thôi.
Đang nghĩ lung tung thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Cô vô thức nhìn lên, chỉ thấy một cái đầu nhỏ nhìn trộm trước khi bước vào.
Hai người họ một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy.
Cậu nhóc chớp mất: “Vẩn là cô!”
“Chào buổi sáng.” Sầm Dao chào hỏi. Rõ ràng, nơi đây thật sự là chỗ của vị chủ tịch Thương trong truyền thuyết đó.
Thương Hựu Nhất đi chân đất, nhảy lên giường. Do quá phấn khích, cơ thế nhỏ bé trực tiếp ngã nhào ra giường.
Sầm Dao vội giữ cậu nhóc lại:
“Cháu chậm một chút, cẩn thận lại ngất xỉu đó.”
“Người ta không mỏng manh vậy đâu.” Thương Hựu Nhất co tròn hai cái chân ngắn ngủn lại, ngồi trước mặt cò: “Tối qua ông Trần khám cho cô, nói cô bị sốt cao đó!”
“Ông Trần là ai?” “Là ông bác sĩ bình thường khám bệnh cho cháu.”
“À.” sầm Dao tự sờ trán mình:
“Chắc là cảm lạnh một chút.”
“Bây giờ đã khỏe chưa?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Sầm Dao mỉm cười với cậu nhóc. Sự quan tâm của nhóc làm cò cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Nhớ đến chuyện lần trước, cò nắm lấy cánh tay nhỏ: “Nào, đứng dậy.”
“Sao thế?” Cậu nhóc không hiểu chuyện gì, song vẫn ngoan ngoãn vịn tay cò đứng dậy trên giường.
Sầm Dao xắn quần ngủ của cậu nhóc lên, nhìn nhìn vết bầm trên đầu gối của cậu nhóc đã biến mất rồi.
Cô lại vén áo ngủ lên, để lộ cái bụng tròn của nhóc.
Trên mặt cũng không có vết thương nào.
Cậu nhóc đột nhiên có chút ngại ngùng, gương mặt nhỏ hơi đỏ lên, cầm một vạt áo ngủ muốn kéo xuống, vừa hỏi: “Cò muốn làm gì?”
Sầm Dao ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của nhóc, không nhịn được cười.
Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu!
Chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cậu nhóc, giúp nhóc kéo áo ngủ xuống: “Xem xem gần đây có đánh nhau với bạn nhỏ