Lúc đầu Sầm Dao còn chưa hiểu quá rõ lời này của Thương Vân là có ý gì.
Mãi đến sau khi đầu óc đã suy nghĩ cẩn thận lại, mắt đột nhiên co rụt, không dám tin tưởng hỏi: “Nhà họ Thương mà cậu nói, là nhà họ Thương mà tôi đang nghĩ kia sao?” Nhà họ Thương mà Sầm Dao có thể nghĩ đến, đương nhiên chỉ có nhà họ Thương của Thương Đình Lập mà thôi.
Tuy rằng cô chưa hiểu quá rõ về chuyện của nhà họ Thương.
Nhưng mà cô cũng chưa từng nghe nói qua nhà họ Thương còn có một người đàn ông có tuổi xấp xỉ như Thương Đình Lập, hơn nữa người này còn là bạn chơi từ bé của cô nữa.
Cái này cũng quá trùng hợp rồi.
Thương Vân gật đầu, hoàn toàn đánh vỡ chút hi vọng trong lòng Sầm Dao.
“Dao Dao, chắc em còn nhớ rõ chuyện tôi đột nhiên biến mất lúc trước, lúc đó là bởi vì người nhà họ Thương tìm được tôi, không được sự đồng ý của tôi đã trực tiếp dân tôi đi mất” Nhắc đến chuyện lúc trước, giọng điệu của Thương Vân vẫn vô cùng bình tĩnh giống như là đang kể một chuyện không hề liên quan đến cậu.
Nhưng Sầm Dao lại có thể hiểu được cậu của khi đó.
Cũng giống như Sầm Dao lúc còn nhỏ, mẹ đột nhiên biến mất, ba lại đi cưới người phụ nữ khác.
Trong lòng cô vừa bất lực vừa khủng hoảng nhưng cô lại có thể làm được gì chứ, cô không hề có chút sức lực nào, không thể nào đấu tranh với người nhà được, bởi vì giống hệt như giữa voi và chuột vậy, chênh lệch quá lớn.
Trứng vĩnh viễn không thể chọi được đá.
Cho dù cô có không muốn như thế nào, có giãy dụa như thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
“Vậy mấy năm qua cậu sống có tốt không?” Từ khi gặp lại đến giờ, Sầm Dao vẫn luôn không dám hỏi cậu câu hỏi này.
Nhưng lúc này cô lại không hề do dự mà đặt câu hỏi.
Thương Vân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mát Sầm Dao chứa đầy vẻ lo lắng cho cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lần đầu tiên cậu tháo tấm mặt nạ mà chính cậu tự đeo cho bản thân ra.
Sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt, sao có thể không tốt chứ, người nhà họ Thương lúc tôi đến nhà của bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn tôi giống như đang nhìn một con súc vật hạ đẳng nào đó, nhưng mà đây cũng chả là gì cả, tôi cũng chưa từng xem bọn họ là người nhà của tôi, cho dù bọn họ có căm thù tôi như thế nào thì tôi cũng không quan tâm đến, nhưng mà người phụ nữ kia, người phụ nữ kia lại vì ba triệu, trực tiếp ném tôi ở nhà họ Thương” Sầm Dao hơi không đành lòng, khi còn nhỏ cô đã biết Thương Vân có một người mẹ rất xinh đẹp, nhưng thanh danh của bà không tốt lâm.
Sở dĩ cậu liên tục đánh nhau với người khác, cũng là vì những người đó dùng lời nói nhục nhã mẹ cậu.
Cho nên cho dù lần nào cậu cũng bị người ta đánh đến bầm tím sưng vù, nước mắt máu me giàn dụa, cô cũng chưa bao giờ sợ cậu.
Bởi vì cô biết bọn họ giống nhau.
Họ đều yêu mẹ của mình.
Nhưng cô lại không ngờ rằng tình cảnh cực kỳ giống nhau kia cuối cùng vẫn xảy ra trên người cậu.
Bọn họ đều bị người mẹ mà mình yêu thương nhất vứt bỏ.
Sầm Dao đột nhiên cũng không biết, là mẹ của cô không nói tiếng nào đã bỏ đi tốt hơn.
Hay là giống như mẹ của Thương Vân, vì lợi ích mà bỏ rơi cậu tốt hơn.
Có lẽ đều không tốt.
Đứa trẻ không có mẹ thì ai có thể sống tốt chứ.
“Sau đó thì sao” Sầm Dao vừa không muốn vạch ra miệng vết thương đằng sau Thương Vân, rồi lại cũng hy vọng cậu có thể tâm sự hết tất cả mọi chuyện cho cô.
Sầm Dao đã hiểu, con người tao nhã lịch sự kia cũng không phải là con người thật của cậu.
Cậu giống như là một người sau khi bị tổn thương quá nhiều nên tự đeo lên cho bản thân một cái mặt nạ mà suốt đời cũng sẽ không cởi ra.
Nhưng mà tổn thương cũng đã xảy ra từ lâu, cố kìm nén như thế, người tổn thương chỉ có thể là chính cậu.
Sầm Dao không hy vọng cậu sẽ biến thành người như thế.
Cô hy vọng cậu mãi mãi là người bạn có vẻ vô cùng lạnh nhạt nhưng thật ra lại rất nhiệt tình như lúc xưa.
Thương Vân còn tưởng rằng dáng vẻ thế này của cậu sẽ làm cho cô sợ hãi, nhưng lại không ngờ Sầm Dao không những không bị dáng vẻ này của cậu dọa sợ, ngược lại càng thêm chân thành hơn so với lần gặp nhau lần trước nữa.
Trong lòng cậu hơi mừng thầm.
Xem đi, đây chính là người phụ nữ mà cậu luôn đặt trong tim.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm cậu thất