Trong phòng bệnh, khoảng cách giữa Sầm Dao và Thương Vân đang không xa không gần.
Nhìn sơ qua thì không hề có mập mờ gì, cũng không có quá xa cách.
Thương Đình Lập chỉ nhìn thoáng qua, lập tức quay sang nhìn Sầm Hoàn lần nữa.
“Đây là thứ cô muốn tôi nhìn thấy, cô cho rằng tôi sẽ vì thứ này mà hiểu làm Dao Dao sao, tôi nói cho cô biết, đừng giở mấy ý đồ xấu xa lên người của Dao Dao, cô ấy có tình cảm chị em với cô, có thể chịu đựng được mấy cái tật xấu của cô, nhưng tôi thì không, nếu lại để tôi nhìn thấy cô muốn hại cô ấy lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô” Khóe miệng Thương Đình Lập nở một nụ cười châm chọc, trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh lão, lúc nhìn người khác, gân như đông lạnh lòng người, làm người ta run rẩy.
Cơ thể Sâm Hoàn nhịn không được run lên, miệng cô ta run rẩy định giải thích, nhưng không dám nhúc nhích chút nào dưới cặp mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô ta.
Thương Đình Lập đẩy cửa ra định bước vào, nhưng lúc xoay người liền lên tiếng cảnh cáo: “Mấy hôm nữa là đám cưới của tôi và Sầm Dao, tôi hy vọng hôm đó cô đừng làm ra chuyện mất mặt nào trong hôn lễ, nếu không tình hình nhà các cô, tôi nghĩ chắc cũng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu” Trong mắt Sâm Hoàn hiện lên chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Thương Đình Lập lại biết được những chuyện bí mật này nữa.
Mấy ngày gần đây, nhà họ Säm đúng là không tốt lắm.
Không biết Bộ Tử Ngang phát điên cái gì, cứ cắn chết Sầm thị không chịu từ bỏ, Sầm An tức đến mức phải nhập viện.
Việc làm ăn trong công ty cũng bị anh ta cướp mất không ít, trong khoảng thời gian này đã rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khẩn cấp.
Nếu không phải như thế, cô ta cũng sẽ không chờ đến lúc này mới đến tìm Thương Đình Lập.
Công ty trong nhà đồng nghĩa với việc cô ta có cơ hội tiếp cận anh hay không, cho nên sao cô có thể trơ mắt nhìn công ty xuống dốc được chứ.
Nhưng từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ làm việc trong công ty, đến giờ mới phát hiện thì ra có rất nhiều chuyện cần có người đứng đầu đưa ra quyết định, ngày nào cô cũng vội đến sứt đầu mẻ trán.
Khó khăn lắm cơ thể của ba mới khỏe hơn một chút, cô ta mới cùng mẹ đi ra ngoài thả lỏng, vừa khéo gặp được thím ba của Thương Đình Lập.
Có lẽ là trời cao đã sắp đặt bọn họ sẽ ở cùng nhau, nếu không sao cô ta có thể biết được nhiều chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ Thương Đình Lập lại nhắc đến chuyện này, không lẽ chuyện công ty không chỉ liên quan đến một mình Bộ thị thôi sao? Sầm Hoàn hình như đã nghĩ đến thứ gì, trong ánh mắt xinh đẹp quyến rũ thoáng qua chút hoảng loạn.
Cô ta chạy khỏi bệnh viện.
Lúc Thương Đình Lập bước vào phòng bệnh, mắt Sầm Dao vẫn còn hơi đỏ.
Anh nhìn thấy, lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh cũng không rảnh nghĩ xem vì sao Thương Vân lại ở đây, lấy khăn giấy từ trong túi ra, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
“Sao anh mới không có mặt một lúc mà em đã khóc thành mặt mèo thế này rồi hả” Thương Đình Lập chọc chọc mũi cô, cố ý trêu ghẹo.
Sầm Dao trừng anh, khi khóe mắt nhìn thấy Thương Vân đang ngồi nghiêm túc ở một bên thì trong mắt có chút xấu hổ.
Thương Đình Lập phát hiện ra cô đang mất tự nhiên, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cơ thể lại hơi nghiêng đi, vừa khéo che đi tâm mắt giữa cô và Thương Vân.
“Hôm nay em có thể xuất viện rồi Dao Dao, vui không?” Sầm Dao gật đầu: “Ừ, vui” Nếu không nhìn đôi mắt đỏ rực kia thì đúng là rất vui.
Thương Đình Lập chú ý tới cảm xúc của Sầm Dao không tốt, cho nên cũng không quấn lấy nói chuyện với cô.
Nhưng ánh mắt làm bộ như lơ đãng nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh, cười lạnh lùng: "Thương Vân cũng ở đây à, hôm nay ông già còn hỏi tôi cậu đi đâu, cậu đến bệnh viện sao không nói với ông hả”
Thương Vân cũng không muốn lá mặt lá trái với anh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ông ta là ba anh, không phải ba của tôi, ông ta ngoại trừ việc cống hiến vài cái nhiễm sắc thể, có huyết thống giống tôi ra, hình như cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả”
"A Vân” Sầm Dao thấy