Thương Đình Lập ngôi xuống, cất di động vào túi rồi lớn tiếng đáp: “Vâng, công ty có một chuyện cần con đồng ý, đã nói xong rồi”
“Nếu trong công ty rất bận thì con về trước đi, Hựu Nhất bên này có ba lo rồi” Dù sao chuyện trong công ty cũng rất quan trọng, Thương Ly Viễn cũng không hi vọng công ty sẽ xảy ra chuyện gì vào lúc này.
Thương Đình Lập lắc đầu: “Không sao, đã giải quyết xong."
Chuyện công ty, anh cũng không muốn để ông già lo lắng.
Dù sao sau khi tiếp nhận rồi, anh đã thâm quyết định nhất định sẽ dẫn Nguyên Thịnh sáng tạo một tương lai tươi sáng nhất.
Bây giờ anh làm vẫn chưa đủ, vẫn chưa mở rộng thị trường ra bên ngoài, sao anh lại có thể bị chút khó khăn này làm chùn bước được chứ.
Thương Ly Viễn cũng không nghĩ đến con trai sẽ lừa ông, đương nhiên sẽ nghĩ rằng là chuyện nhỏ thật.
Lúc này, ông lại nhắc đến Sầm Dao.
“Không phải con đã nói Sầm Dao ở trong bệnh viện cùng với Hựu Nhất sao? Sao không thấy cô ta ở đây? Đừng nói là cô ta sợ bị truy cứu trách nhiệm nên đã bỏ chạy mất rồi” Ánh mắt Thương Ly Viễn vừa độc vừa sắc, rõ ràng càng thêm không hài lòng về cô.
Thương Đình Lập nhíu mày lại, lần này anh không có cách nào để giải thích cả.
Đúng lúc này, y tá vừa chạy ra ngoài lúc nãy đẩy một chiếc xe nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng phẫu thuật.
Sau khi lấy túi máu đến, đương nhiên không cần máu của Sầm Dao nữa.
Máu của cô mất đi hơn phân nửa, Trần Kha gọi Lư San đấy cô đến phòng bệnh thường.
Thương Đình Lập và Thương Ly Viễn đang ngồi ngoài cửa im lặng nhìn nhau không nói gì vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lại thấy có một giường bệnh được đẩy ra lập tức cùng nhau chạy lên.
Nhưng khi nhìn rõ mặt của người đang nâm, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Thương Đình Lập nhìn mặt Sầm Dao không còn chút máu nào, mắt co rụt lại, lo lắng và sợ hãi nhìn y tá đứng bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này, vừa nãy cô ấy còn rất khỏe mạnh, sao bây giờ lại thành thế này” Lư San bị dáng vẻ này của anh dọa sợ.
Ngay từ đầu cô ấy đã bị gương mặt điển trai của người đàn ông này hấp dẫn, không ngờ tính tình anh lại nóng nảy đến thể.
Cô ấy cố nén vẻ sợ hãi, nói thắng: “Cô ấy là vợ của anh đúng không, cậu bé cân máu, cô ấy chủ động yêu cầu lấy máu của cô ấy, chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo”
“Các người làm bác sĩ, vì sao lại phải nghe theo lời người nhà bệnh nhân chứ, bệnh viện của các người làm việc thế này sao?” Thương Đình Lập tối sầm mặt, vẻ tối tăm trong mắt làm người khác không dám nhìn thẳng.
Lư San sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Nhưng Thương Ly Viễn đứng bên cạnh lúc này cũng không có vẻ mất kiên nhẫn như khi mới nhắc đến Sầm Dao, dù sao tuy rằng người phụ nữ này có gia thế không được tốt lãm, lại từng kết hôn một lần nhưng hiến nhiên vẫn là một người tốt bụng.
Nhưng ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hình như là nhớ đến điều gì đó.
“Cô ta có phải là...!người phụ nữ sáu năm trước không?” Thương Ly Viễn chờ y tá đẩy cô vào phòng bệnh bình thường rồi mới nắm chặt tay con trai đang định rời đi lại, đôi bàn tay dày rộng nằm chặt lấy tay Thương Đình Lập không hề nhúc nhích, ông không hề chớp mắt nhìn thẳng vào anh, sự khẳng định trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài.
Ngay lúc hai người vừa mới yêu nhau không phải ông chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù sao thì ông cũng từng xem qua tư liệu của cô, tuổi cô bằng với người phụ nữ đã hiến trứng kia.
Nhưng ông nhớ rõ người phụ nữ kia không phải tên đó, cho nên mới không nghĩ về chuyện này nữa.
Bây giờ nhớ lại, tuổi và vẻ ngoài đều có thể thay đổi.
Cho nên khả năng cô chính là người phụ nữ đó gần như là trăm phần trăm.
Thân là một người ba, Thương Ly Viễn không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ con trai của ông.
Nhưng cũng có thế coi như hiếu biết vài phân.
Thương Đình Lập nhìn ánh mắt ông già nhà anh thì liền biết chuyện này không giấu được nữa.
Dứt khoát gật đầu.
Anh nói: “Con định sau khi kết hôn rồi sẽ nói chuyện này cho mọi người, nhưng không ngờ đột nhiên sẽ xảy ra chuyện tai nạn giao thông, bây giờ ba cũng