Cô vội vã gật đầu: “Được, Dao Dao, sau khi tan ca cô nhất định không được trốn đó, hôm nay sẵn tiện cũng đi dạo phố luôn đi” Lúc này Sầm Dao có hơi chần chờ, dù sao cô còn định sau khi tan ca về nhà lại đến thăm Hựu Nhất, đành khó xử từ chối: "Trong nhà còn có chút việc, lần sau đi” Lê Thanh cũng không phải người thích cò kéo người khác, dù sao chỉ cần nhìn vẻ mặt khó xử của Sầm Dao cũng biết chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.
Chuyện con trai của Chủ tịch Nguyên Thịnh gặp tai nạn cũng chỉ có một số ít người biết đến.
Dù sao lúc xảy ra chuyện cũng ở nơi vắng vẻ, hơn nữa cũng không muốn để người ta bàn tán nên đã cố gắng che giấu.
Như thế cũng làm cho rất ít người biết được chuyện này, cho dù ngẫu nhiên có chút tin tức truyền ra ngoài thì Chủ tịch Nguyên Thịnh cũng chẳng phải siêu sao gì, rất nhanh đã bị những tin tức khác bao phủ.
Lúc Sầm Dao vào văn phòng nhìn thấy Khương Oánh Oánh cũng ở đỏ, hơn nữa cô còn đang cảm điện thoại nói gì đó với người khác: “Chủ tịch Lư, tuy rằng dự án kia có một số tin tức đồn đãi răng đã bị chúng tôi tiếp nhận, nhưng mà đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không thể vì chút tin tức lá cải này mà anh cứ liên tục quấn lấy tôi như vậy đi, haizz, anh đừng có nói nữa, chúng tôi thật sự không có, tôi đã hợp tác với anh lâu như vậy rồi, không lẽ còn lừa anh sao?” Sầm Dao ngồi ở bên cạnh nghe một lúc lâu, mãi đến khi Khương Oánh Oánh cúp máy, thấy cô ta vò xù mái tóc xinh đẹp của chính mình, Sầm Dao mới bước sang cười hỏi: “Sao vậy cô Hai của tôi, em nhéo mặt sắp đỏ lên luôn rồi kìa, xem ra mấy ngày không có chị ở đây em thật sự quá vất vả rồi."
Khương Oánh Oánh ỉu xìu, ngay cả sự xuất hiện của Sầm Dao cũng không thể cứu vớt tâm trạng phiền loạn của cô, cô chống cảm, chán nản mệt mỏi nói: "Haizz, chị đừng nói nữa, cũng không biết là kẻ nào đồn bậy đồn bạ, nói công ty của chúng ta có một dự án cực kỳ tốt về trang thiết bị y tế gì đó, mấy hôm nay ai cũng rối rít gọi điện thoại cho em, ngay cả Chủ tịch Lư em thường xuyên hợp tác cũng gọi điện đến hỏi thăm tin tức” Sầm Dao thấy Khương Oánh Oánh thật sự rất vất vả, hơn nữa mấy ngày này cô ở đây, tất cả mọi chuyện đều do một mình cô ta gánh vác, lập tức đau lòng ôm cô an ủi: “Oánh Oánh không cần lo, bây giờ chị về rồi, chúng ta sẽ giải quyết xong việc này ngay thôi” Lời đồn luôn phải có nguồn gốc, Sầm Dao cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm xem rốt cuộc tin tức từ nơi nào truyền ra.
Suốt buổi sáng Sầm Dao vẫn luôn ngồi trong văn phòng, nhìn một đống hồ sơ bày bừa lộn xộn, trong lúc dọn dẹp lại đột nhiên phát hiện ra có một tập hồ sơ bị mất.
“Oánh Oánh, lúc trước chị có cầm một tập hồ sơ lại đây, sao không thấy đâu nữa rồi” Khương Oánh Oánh đang nằm dài trên ghế sofa chơi game ngóc đầu dậy, ngơ ngác hỏi: “Tài liệu gì chứ, lâu lắm rồi em cũng không nhớ rõ nữa” Sầm Dao đành phải nhắc nhở cô, nói thời gian cụ thể: “Là cái hôm chị từ thôn Tiếu Liên về đưa cho em đó.
Cái đó là do Thương Đình Lập kêu chị phải đưa tận tay cho em” Khương Oánh Oánh nghĩ một lúc, cuối cùng cũng có chút ấn tượng.
Cô nhớ ra nói: “Lần trước anh của em nói cần tập tài liệu đó cho nên lấy đi rồi, có chuyện gì sao?” Nếu như là Khương Húc Đông câm đi thì đương nhiên có thể tin được.
Nhưng không biết có ai đã nhìn thấy tập hồ sơ kia không.
Sầm Dao đang định hỏi, Khương Oánh Oánh lại giống như nhớ ra thứ gì đó nói: “Mấy hôm chị không ở đây, cái tên Bộ Tử Ngang kia lại mượn cớ hợp tác mà tới công ty chờ chị mấy lần rồi, chị nói coi có liên quan gì đến anh ta không” Lúc Khương Oánh Oánh nói mấy lời này, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Dù sao có đôi khi cô thật sự không muốn nhìn thấy anh ta, để cho anh ta vào văn phòng ngồi chờ, nếu như vì chuyện này mà làm cho những hồ sơ trong văn phòng bị lộ ra ngoài thì đúng là lỗi