Nhìn theo một lớn một nhỏ bên ngoài, s'âm Dao không còn lời nào để nói.
Hai cha con họ lại không né tránh mà thảo luận về sự ngu ngốc của có trước mặt cô, hoàn toàn không để cô vào mắt. Hơn nữa, còn muốn tặng cỏ một cái phao, đã hỏi qua cô có muốn hay không chưa?
Sầm Dao oán thầm trong lòng, theo họ xuống lầu.
Biệt thự rất rộng, nhưng có phong cách trang trí rất thanh lịch, những thiết kế độc đáo có ở khắp mọi nơi. Có thể thấy chủ nhân của nơi này có gu thẩm mỹ rất đặc biệt.
"Chào buổi sáng, cậu chủ." Khi họ đi xuống, thím Mạc cung kính chào hỏi: ""Tiểu thiếu gia, tối qua ngú có ngon không?"
"Đều tại ba không cho con nhìn Tiểu Dao, nên con bị mất ngủ." Thương Hựu Nhất than thở, nhưng bản thân là người đầu tiên trèo lên ghế.
Nhóc lại vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, nhiệt tình chào cô: "Tiểu Dao, cô ngồi đây đi."
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, anh khẽ gật đầu: "Ngồi đi."
Cô mới ngồi xuống cạnh Thương Hựu Nhất, cười hỏi nhóc: "Lúc nãy trên lầu không phải còn giận cô sao, sao bây giờ lại không giận dỗi nữa rồi?"
"Cháu không thèm giận dồi." Giọng Thương Hựu Nhất giòn giã: "Dù sao đi nữa, cô không thích ba cháu, không phải là không thích cháu, có đúng không?"
"ừm. Rất biết nghĩ." sầm Dao nghiêm túc gật đầu, nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu của nhóc, nhéo nhẹ: "Cô vẫn rất thích cháu."
Thương Hựu Nhất chớp mắt một cái, khuôn mặt trắng mềm đỏ lên một mảng. Cậu nhóc nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình của cô, nhìn cò một cái, ngượng ngùng hạ giọng nói: "Thật ra... cháu cũng rất thích cô."
Sầm Dao cực kỳ vui vẻ: "Vậy chứng tỏ ánh mắt của chúng ta đều rất tốt."
Cậu nhóc xoay mặt qua nhìn ba mình: "Ba à, tiểu Dao nói người cò ấy thích là con, con cũng thích cò ấy. Không bằng ba đế Tiểu Dao làm bạn gái con đi.”
Sầm Dao bật cười thành tiếng. Đứa nhóc này! Mới có mấy tuổi đã muốn có bạn gái rồi.
"Muốn có bạn gái, tự tìm đi." Người nào đó lên tiếng. Sau khi nói xong ba chữ cuối cùng, ánh mắt ý vị thâm sâu nhìn sầm Dao một cái.
Sầm Dao không hiểu ánh mắt của anh, nhưng lại võ cớ bị ánh mắt đó là tim lỡ một nhịp.
"Ba, ba là đồ keo kiệt."
Thương Đình Lập ngồi lén ghế chính của bàn ăn.
Sầm Dao cúi đầu ăn, thinh thoáng nhìn qua anh.
Từ sau khi biết anh là Thương Đình Lập của tập đoàn Nguyên Thịnh, cô đối với anh càng võ thức thêm xa lạ và giữ khoảng cách.
Lúc đầu Khương Oánh Oánh sao lại nói anh là trai bao ở Thiên Thượng Nhân Gian chứ? Cô cũng là đầu óc không tinh táo, mới đi tin lời của Khương Oánh Oánh là thật.
Bây giờ nghĩ lại, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Trên mặt tôi có gì khiến em thích thú lắm sao?" Người đàn õng đột nhiên ngẩng đầu lên, võ cùng hứng thú hỏi.
Nhìn trộm bị bắt gặp, thật mất mặt!
Mất mặt đến cực điểm!
Sầm Dao bối rối bịa ra một lý do: "Cái đó... là vì trên mặt anh dính một mẩu bánh mì."
"ở đâu?"
"Chỗ này." sầm Dao tùy ý chỉ một chỗ trên mặt mình.
Thương Đình Lập nhìn cô, đột nhiên giơ tay ra, ngón tay chạm vào mặt cô.
Nhiệt độ nóng bỏng đó khiến sầm Dao kinh ngạc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người hỏn nhau trên giường, tựa như giấc mộng, như thực như hư.
Tim đập loạn nhịp, theo bán lùi lại, tránh khỏi tay anh.
"Đừng nhúc nhích." Anh liếc cô một cái, hai từ nói ra rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại có một loại cảm giác áp bức không thế xen ngang.
Những ngón tay thon dài men theo cằm cô rồi nhẹ nhàng lướt qua mõi.
Trong đầu sầm Dao biến thành một máng trống không, chi nghe anh nói: "Dính nước sốt cà chua."
Hả...
Cho nên, người thật sự bị dính đồ trên mặt là cô? Hơn nữa, vừa nãy anh ta còn giúp cô lau đi?
"Cảm ơn chủ tịch Thương." cỏ bối rối, vội nhìn anh một cái rồi lạl vội dời mắt đi.
Vội giơ tay lên lau lần nữa, không biết là đang lau thứ dính trên mõi hay là nhiệt độ nóng bỏng từ tay người đàn õng.
“Tiện tay thỏi." Thương Đình Lập vui vẻ nhìn dáng vé không tự nhiên cúa cô.
Bốn chữ này,