"Manh Manh rất vui, sau này chú Thương có thể ở bên cạnh mẹ và con mãi mãi rồi"
Manh Manh cười nheo mắt trông cực kỳ đáng yêu.
Thương Vân nhìn bé, trong lòng cực kỳ mềm mại.
Trước khi Manh Manh được sinh ra, không phải Thương Vân chưa từng nghĩ đến việc làm Sầm Dao sảy thai ngoài ý muốn.
Nhưng lúc đó Sầm Dao không có ký ức, cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu, chỉ khi cô sờ vuốt đứa bé trong bụng mới có thể thật sự cảm nhận được sức sống của cô.
Thương Vân lo rằng nếu cô thật sự mất đi đứa bé này, chỉ e trái tim của cô cũng sẽ chết.
Sau đó cậu không thèm để tâm đến đứa bé này nữa, cứ để mặc thuận theo tự nhiên.
Nhưng chờ đến khi đứa bé này được sinh ra, lần đầu tiên Thương Vân cảm thấy thật may răng lúc trước cậu đã không ra tay.
Manh Manh là một đứa bé rất ngoan, chưa bao giờ nhõng nhẽo quấy khóc, hơn nữa còn thích dính cậu hơn Sầm Dao.
Bé con mềm mại lúc nắm tay người khác, cho dù là một người tự nhận lạnh nhạt vô tình như cậu cũng không thể từ chối được.
Về chuyện cầu hôn, thật ra Thương Vân đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng lúc trước Sầm Dao luôn buồn bực vì vấn đề công việc, cậu đương nhiên không muốn chuyện này làm cô phiền hơn.
Bây giờ cô đã tìm được việc, cho nên tất cả mọi chuẩn bị cũng nên bắt đầu rồi.
Thương Vân và Manh Manh ở nhà chờ Sầm Dao về mà đến tám giờ tối vẫn chưa thấy cô đâu, lúc này Manh Manh cũng đã ngủ mất.
Cậu đặt cô bé lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô bé rồi mới quay về bàn cơm mở một chai rượu vang đỏ ra uống.
Lúc Tô Kiều mở cửa nhà ra thấy trong phòng khách tối đen, còn tưởng tưởng rằng Manh Manh đã ngủ, Thương Vân cũng đã về nhà rồi.
Trong lòng không khỏi áy náy vì bản thân vê nhà quá muộn, nhưng lúc đi đến cầu thang thì đột nhiên có tiếng "cốp"
vang lên, đèn đuốc sáng trưng.
"Vân, anh chưa về sao?"
Tô Kiêu nhìn Thương Vân đang dựa cạnh công tắc cúi đầu, cười mỉm hỏi.
"Em còn chưa về, sao tôi yên tâm vẽ nhà được chứ"
Thương Vân bước lại gần cô, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, Tô Kiêu nhìn thấy mà nhíu mày.
Cô vội vàng chạy đến đỡ cậu, đến gần mới phát hiện ra trên người cậu nồng nặc mùi rượu.
"Sao anh còn uống rượu nữa, anh không biết uống rượu có hại cho sức khỏe sao?"
Ở chung với nhau ba năm, cô đã sớm xem cậu như người nhà, mấy lời càm ràm cũng nói ra một cách rất tự nhiên.
Thương Vân dựa vào người cô, bất đắc dĩ phất phất tay, mặt cậu đỏ lên vì say rượu, nương theo ánh đèn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Sầm Dao, cười cười: "Không có gì, chút rượu này thì tính là gì chứ, nhưng em đó, sao hôm nay về trễ vậy, em có nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
Sầm Dao buồn rầu suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhớ ra được, quay sang hỏi thắng cậu: "Hôm nay là ngày mấy chứ, hình như cũng chẳng có gì đặc biệt mà"
"Hôm nay là sinh nhật của em, em lại quên mất rồi"
Thương Vân cũng cực kỳ bất đắc dĩ, mấy năm nay cô cũng hay quên mất sinh nhật của chính cô.
Nếu không phải năm nào cậu cũng nhắc nhở cô, có lẽ cô thật sự không nhớ ra nữa.
Lúc này Tô Kiểu mới nhớ ra, cô không nhíu mày nữa, không quá quan tâm nói: "Không có gì, bây giờ ăn sinh nhật cũng nhưng nhắc nhở tôi lại già thêm một tuổi mà thôi, tôi cũng chẳng muốn ăn sinh nhật"
Thật ra mỗi lần khi cô tổ chức sinh nhật, cứ luôn có cảm giác rất chán ghét ngày sinh nhật của cô.
Tuy cô không nhớ nỗi chuyện trước kia, nhưng lại cảm thấy trước kia chắc chắn cô cũng rất ghét tổ chức sinh nhật.
Thương Vân cũng không ép cô, lúc cô đỡ vai dìu cậu đến cạnh ghế ngồi xuống, cậu xoa bóp vùng giữa mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, lảo đảo chạy đến tủ lạnh dưới bếp lấy ra một cái bánh kem cậu đã chuẩn bị từ trước.
Lúc Tô Kiều nhìn thấy cậu cầm bánh kem đi đến, trong mắt hiện lên chút chua xót.
Ba năm này cậu đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức làm cô cảm thấy áy náy.
Cô muốn bước lên nhận lấy bánh kem.
Thương Vân lắc đầu từ chối ý tốt của cô, sau đó ôm bánh kem đặt lên trên bàn cơm.
Chờ đến khi cô ngồi xuống, cậu mới mở hộp bánh kem ra.
Trong hộp là