Manh Manh luôn rất ngoan, hiếm khi giận dỗi, đương nhiên Tô Kiều phải dỗ dành cô bé.
Mãi đến khi hứa với Manh Manh rằng sẽ dẫn cô bé đến công viên Guire mà cô bé đã muốn đến từ lâu, Manh Manh vẫn luôn tức giận mới chịu quay đầu lại, gương mặt bé xíu cười tươi rói.
Tô Kiều thẩm thở dài, Manh Manh còn nhỏ như vậy mà đã lắm chiêu trò, cũng không biết là di truyền từ người nào nữa.
Cô không nghĩ nhiêu, sửa soạn một số đồ đạc muốn mang theo cho Manh Manh, một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi đến trạm xe bus gần đó.
Bởi vì ngày hôm qua đã xảy ra chuyện xấu hổ kia, nên lần này cô cũng không nói cho Thương Vân biết chuyện hai người đi ra ngoài.
Kiến trúc của công viên Guire rất tuyệt vời, từng tòa nhà liên miên nối dài với nhau thành hình gợn sóng, đưa mắt ra xa nhìn gần như không thể thấy được điểm cuối.
Đôi mắt linh động của Manh Manh trợn thật to, miệng cũng hóa thành hình chữ O.
Tô Kiều buồn cười nhìn Manh Manh ngạc nhiên như thế, vuốt nhẹ đầu cô bé rồi kéo cô bé đi vào trong.
Dọc theo đường đi, các con vật được điêu khắc sinh động như thật, các tòa lâu đài xinh đẹp đáng yêu làm Manh Manh nhìn không chớp mắt.
Mấy năm gần đây vì Tô Kiều phải ở nhà chăm sóc cho Manh Manh nên cũng rất hiếm khi đi ra ngoài chơi.
Có điều cô là người lớn đương nhiên sẽ không để lộ vẻ kinh ngạc cảm thán trong lòng ra bên ngoài như con gái của cô.
Chỉ khi mắt cô thỉnh thoảng lóe lên chút kinh ngạc, mới có thế nhìn ra được cô cũng không hề bình tỉnh như những gì đã thể hiện.
Ánh nắng của Y hầu như vẫn luôn ấm áp và chiếu rọi lên mọi người, đối với những người đã quen thuộc với nó mà nói, chút nhiệt độ này cũng không tính là gì, Tô Kiều mặc một chiếc áo đầm trễ vai màu trắng, tóc đã cắt ngắn từ lâu, tuy có hơi nóng nhưng vẫn còn chịu được.
Nhưng Manh Manh bình thường đều ở nhà mở máy lạnh hưởng thụ cảm giác mát mẻ, đương nhiên không bao lâu đã chịu không nổi nữa.
Bàn tay bé xíu của Manh Manh nắm chặt tay mẹ, đôi mắt to tròn đáng yêu khẽ chớp nói: "Mẹ ơi, con muốn ăn kem"
Tô Kiêu nghe vậy thì nhìn xung quanh xem, phát hiện ra ở đẳng trước đúng là có một quán bán kem, ôm Manh Manh vào lòng rồi cười nói: "Đi nào, mẹ dẫn con đi ăn kem"
Trước cửa hàng kem có một hàng dài người đang sắp hàng, vì Tô Kiêu đang ôm theo trẻ con nên có rất nhiều người nhường chỗ cho cô, Tô Kiều vừa cảm ơn bọn họ vừa ôm Manh Manh yên lặng chờ đợi.
Chờ đến khi đến lượt cô, Tô Kiểu đặt Manh Manh xuống đất thò tay vào túi lấy tiền.
Kết quả sau khi trả tiền xong, lấy được một cây kem, lại phát hiện ra cô bé đã mất tích.
Tô Kiêu hoảng sợ, lập tức không rảnh quan tâm kem gì nữa, lập tức đẩy mọi người chạy ra ngoài xem.
Xung quanh toàn người là người, người cao to quá nhiều nên hoàn toàn không thể tìm thấy được một đứa trẻ thấp bé mới mấy tuổi.
Tô Kiêu hoảng sợ muốn chết, kéo áo mọi người xung quanh, vừa gặp người là hỏi ngay: "Xin hỏi mọi người có nhìn thấy đứa bé vừa mới đứng cạnh tôi không, cột tóc hai bên, mặt tròn tròn rất là đáng yêu"
Mọi người rối rít xua tay tỏ vẻ không nhìn thấy.
Đâu Tô Kiều dần choáng váng, cơ thể hơi lung lay.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô.
"Anh ơi, anh cho em một quả bong bóng được không?"
Giọng nói non nớt dễ nghe kia không phải của Manh Manh thì còn là ai nữa chứ.
Tô Kiều lập tức quay đầu nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, kết quả lại nhìn thấy cô bé đang túm một thiếu niên mặc quần jean, tay vươn về phía mấy cái bong bóng của cậu bé kia.
Thấy con không đi lạc, Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước nhanh lại chỗ Manh Manh đang đứng, lúc đi đến nơi lập tức ôm chặt lấy Manh Manh vừa mới tìm được, thở hổn hển nói: ""Manh Manh, con hù mẹ sợ muốn chết, sao con không nói cho mẹ tiếng nào