Mặt Tô Kiều ửng hồng, xấu hổ nói: "Tôi biết, nhưng không nỡ từ chối"
Cô nói câu sau bằng giọng cực kỳ nhỏ, nhưng Thương Đình Lập vẫn nghe được.
Anh không nói gì chỉ lắc đầu, không khuyên nữa.
Nhưng chỗ đến cuối cùng cũng đã thay đổi.
Tô Kiêu ôm Manh Manh cùng Hựu Nhất bước vào một nhà hàng cơm Tây xa hoa sang trọng, hai người không nói tiếng nào, không khí có hơi căng thẳng, Manh Manh vẫn chưa thức dậy, một lúc sau khi gọi món thì Thương Đình Lập lại đột nhiên xuất hiện, còn ngồi xuống cạnh Hựu Nhất.
Anh duỗi tay câm menu, ánh mắt đầy cảm giác áp bách nhìn về phía Tô Kiều đang ngồi ngay ngắn hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Tô Kiều nghẹn họng, cô rất muốn nói gì cũng được, bởi vì cô vẫn luôn tự nấu ăn tại nhà, chưa từng đến mấy nhà hàng cơm Tây làm người ta cảm thấy hoảng sợ như thế này, sao cô biết phải gọi món gì chứ.
"Tôi có thể gọi một phần giống anh Thương sao?"
Vì giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, mặt Tô Kiều hồng hồng, cực kỳ lễ phép hỏi ý kiến của anh.
Thương Đình Lập sao cũng được mà gật đầu.
Sau đó anh dùng tiếng Pháp nói một lèo, nhưng Tô Kiều ngôi bên cạnh lại cực kỳ ngơ ngác.
Nghe không hiểu gì hết, làm sao đây, mệt mỏi quá.
Lúc này Tô Kiều mới cảm thấy may mắn, may mà tìm được một gia đình phụ huynh người Trung Quốc, nếu như mà là người Pháp, chẳng phải cô sẽ đàn gảy tai trâu rồi sao.
Lúc bưng món lên, Tô Kiều mới phát hiện ra anh gọi cho cô món mỳ Ý, bên trong còn có nước sốt màu vàng, khi ăn vào khẩu vị khá dịu, mùi vị cũng rất ngon.
Bởi vì còn phải chăm cho Manh Manh, Sầm Dao đút cho Manh Manh một miếng lại tự ăn một miếng.
Hựu Nhất ngồi bên cạnh cảm thấy việc đút người khác ăn rất thú vị, cầm một chiếc nĩa dự phòng quấn một nĩa mỳ Ý cậu chưa từng ăn qua đưa đến bên miệng Manh Manh.
Manh Manh đã quen với việc được đút ăn, cũng không phát hiện ra người đút đã thay đổi, há miệng ra ăn, lập tức bị nghẹn.
"Khụ khụ.."
Manh Manh bị nhét một miệng đầy thức ăn, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tô Kiều sốt ruột đứng dậy, vừa vỗ lưng Manh Manh vừa nhìn xung quanh xem có nước không.
Lúc này, có một ly cà phê từ bên cạnh đưa đến.
Tô Kiều theo bản năng quay sang đó nhìn, chỉ thấy một bóng người điển trai đang cầm ly đưa cho cô.
Tô Kiều cảm ơn rồi lập tức bưng ly cấn thận đút Manh Manh uống.
Hựu Nhất ngồi bên cạnh, vô ý gây ra chuyện xấu nên trên mặt đầy vẻ thất bại, cậu áy náy nhìn Manh Manh đang ho đến mặt mày đỏ ửng xin lỗi: "Cô Tô, xin lỗi, con không nên đút đồ ăn cho Manh Manh"
Tô Kiều đương nhiên biết cậu không phải cố ý, nhưng nhìn con gái khó chịu như vậy, cô cũng cực kỳ đau lòng.
Chăm sóc suốt mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy Manh Manh khó chịu như vậy, tuy Tô Kiều rất thích Hựu Nhất nhưng vẫn thành khẩn dạy bảo cậu: "Trò Hựu Nhất, sau này nếu muốn đút cho em bé thì phải đút miếng nhỏ thôi, đút nhiều thức ăn quá em bé sẽ không nuốt hết được"
Ngược lại cũng không có ý muốn trách cậu.
"Con hiểu rồi"
Hựu Nhất gật đầu lia lịa.
Xảy ra chuyện này, mọi người cũng ăn không vô nữa.
Thương Đình Lập kiên quyết muốn đưa Tô Kiều và Manh Manh về nhà, sau khi nhìn thấy hai người vào nhà rồi mới chạy về nhà của anh.
Sau khi về nhà, Hựu Nhất hiếm khi mà không lấy điện thoại ra chơi game như mọi hôm.
Ngược lại bät đầu mở máy tính tìm kiếm một vài tư liệu.
Thương Đình Lập yên lặng không phát ra tiếng động bước qua đó xem.
Kết quả phát hiện Hựu Nhất đang xem "Phương pháp chính xác nhất để đút một đứa bé ba tuổi ăn"
Thương Đình Lập lâu lắm rồi mới thấy Hựu Nhất quan tâm một người đến như vậy, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hựu Nhất sau khi xem rất nhiều trang web có chủ đề này xong, còn đang thầm vui vẻ cậu hiểu biết nhiều như vậy rồi, lần sau chắc chắn sẽ không làm sai nữa, lúc quay đầu lại phát hiện ra có một bóng người đang yên lặng đứng phía sau cậu, cực kỳ hoảng sợ.
"Ba ơi, sao ba không nói không rằng đứng sau lưng con vậy, làm con sợ muốn chết"
Thương Đình Lập chỉ hơi ngước mắt lên, sau đó ngồi xuống cái ghế đặt bên cạnh.
"Hựu Nhất, con có nhớ rõ hôm qua con đã