Trong cuộc họp, Thương Đình Lập đã nói anh muốn đích thân đến xem nhà xưởng cũng không phải chỉ là lừa gạt mọi người.
Những năm gần đây bởi vì Bắc Thành phát triển càng lúc càng tốt, có thể nói là tấc đất tấc vàng, cho dù là ở khu vực ngoại thành, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ.
Thương Đình Lập tự mình đi xem cũng vì muốn xem thử xem chỗ Tổng giám đốc Lưu tìm được có phù hợp với mức dự toán anh đưa ra hay không.
"Tống giám đốc Lưu, chắc cũng sắp đến rồi đúng không"
Thương Đình Lập và Sầm Dao ngồi ở hàng ghế sau nhìn Tổng giám đốc Lưu đang ngồi trên ghế phụ hỏi.
Phong cảnh bên ngoài xanh mướt như một bức họa, một hàng cây tùng được trồng thành hàng dài ngay ngắn hai bên đường.
Ngôi trong xe nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy đường đất đầy bùn lầy, bụi cỏ mọc um tùm, xung quanh không có phòng ốc gì cả, đây rõ ràng là vùng ngoại ô cực kỳ hẻo lánh.
Thương Đình Lập cũng không ngờ rằng Tổng giám đốc Lưu có thể tìm được nơi này, chắc chắn ông đã tìm kiếm rất nghiêm túc.
Trừ việc quá hẻo lánh, giao thông không tiện ra, hoàn cảnh không khí đều tốt hơn Bắc Thành nhiều.
Mà xây dựng nhà xưởng cũng không cần ở khu vực quá đông đúc.
"Sắp rồi, sắp tới rồi, nhanh thôi"
Trong lòng Tổng giám đốc Lưu cũng đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại cười hiền hòa như Phật Di Lặc.
Ông nhìn qua kính chiếu hậu lén nhìn sắc mặt của Chủ tịch nhưng không nhìn ra được cái gì, chỉ đành tự an ủi bản thân, Chủ tịch cũng sẽ không nhỏ mọn như thế.
Người lái xe là một nhân viên sống ở gần đây.
Cũng là cấp dưới của Tổng giám đốc Lưu, lúc trước cũng chính là anh ta đưa ra lời đề nghị đề cử Tổng giám đốc Lưu đến đây.
Hôm nay lúc nhìn thấy Chủ tịch, anh ta còn nơm nớp lo sợ không dám hó hé tiếng nào.
Bây giờ thấy Chủ tịch hỏi đường, đành cố nén lo lắng, chủ động giới thiệu những điểm tốt ở nơi này.
"Chủ tịch Thương, anh đừng thấy nơi này hẻo lánh mà lầm, chỗ này lúc cuối tuần có rất nhiều người đến ngắm cảnh, gần đây có một ngọn núi, sáng sớm leo núi còn có thể ngắm mặt trời mọc rất đẹp, hơn nữa đây là vùng ngoại thành nên ít xe cộ lắm, cây cỏ ở đây thuần thiên nhiên, không khí trong lành hơn trong thành phố nhiều, xây nhà xưởng ở đây sẽ có rất nhiều chỗ tốt"
Thương Đình Lập cũng không ngờ trong số những nhân viên của Tổng giám đốc Lưu còn còn một nhân viên giỏi ăn nói như thế, cách nói năng hệt như mấy nhân viên tiếp thị.
Mấy điểm mạnh điểm yếu nghe anh ta nói xong, gần như tất cả đều biết thành điểm mạnh hết.
Thật ra Thương Đình Lập vẫn rất vừa ý nơi này, nhưng anh cũng sẽ không nói quá chắc chắn.
Ngược lại anh lại nói cực kỳ thẳng thừng với anh chàng nói chuyện luyên thuyên nãy giờ: "Anh nói nhiều như thế, chắc là càng có lợi hơn cho anh đúng không"
"Nếu công ty xây dựng ở nơi này, có phải anh định xin cấp trên điều anh xuống đây không?"
Người đàn ông không ngờ rằng suy nghĩ của anh ta đã bị Chủ tịch nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy, mặt đỏ bừng.
Anh ta rất muốn chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn kháng định của Chủ tịch, anh ta cũng thành thật gật đầu.
Thấy anh ta thành thật như thể, Thương Đình Lập cũng không nói gì nữa.
Mãi đến trước khi xuống xe, trong xe đều rất yên lặng.
Sau khi xuống xe rồi, Sầm Dao và Thương Đình Lập đi theo sau Tổng giám đốc Lưu và anh nhân viên kia.
Sầm Dao lặng lẽ kéo tay áo anh hỏi: "Sao anh đoán được suy nghĩ của anh ta hay vậy, sao em lại không phát hiện ra được cái gì hết"
Cô chỉ cảm thấy người này rất nhiệt tình, nhưng chẳng có bao nhiêu người gặp Thương Đình Lập mà không nhiệt tình cả, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều.
"Bởi vì người đàn ông của em thông minh đó"
Thương Đình Lập thấy ánh mắt sùng bái của Sầm Dao, nhìn cô cười cực kỳ đắc ý, tay còn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của cô.
"Lưu manh"
Sầm Dao nhỏ giọng mắng anh, sau đó không thèm để ÿ đến anh nữa, len lén cách xa anh.
Lúc đi đến mục đích mới phát hiện ra diện tích nơi này rất rộng.
Nhìn bằng mắt thường chắc cũng cỡ một hai ki-lô-mét.
Thương Đình Lập nhìn thấy chỗ này lại có hơi thắc mắc, quay sang hỏi anh nhân viên kia: "Căn nhà này xây sát vào nhau, chắc đều là chung chủ đúng không, xác định rõ không có