Lúc này ở sau lưng bọn họ đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ, Thương Đình Lập nhíu mày quay sang nhìn, lại thấy được một người lâu lắm rồi anh chưa gặp.
"Trùng hợp thật, tôi vừa mới đến đây đã gặp phải hai người, đúng là có duyên thật đấy"
Thương Ngộ mặc một cái áo thun trắng và quần đen đơn giản bước lại gần hai người.
Mặt cậu ta còn hơi trắng bệch, rõ ràng cuộc sống trong bệnh viện kia cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bị Thương Ngộ đánh đòn phủ đầu, Thương Đình Lập cũng chẳng cảm thấy gì.
Anh đứng cạnh Sầm Dao bảo vệ cô, thấy Thương Ngộ đang bước lại gần, vội vàng nói: "Nếu cậu đã an toàn ra ngoài chắc là cũng không muốn vào đó lại lần nữa, tôi khuyên cậu đừng có làm lại nấy chuyện ngu ngốc như trước kia nữa"
"Ha ha ha, Thương Đình Lập, anh đúng là vẫn tự phụ như trước, là thứ gì khiến anh nghĩ rãng sau khi tôi ra ngoài rôi sẽ ngoan ngoãn làm một con mèo bệnh vậy, đừng đùa như vậy chứ.
"
Thương Ngộ nhìn họ bằng ánh mất dữ tợn, trong mắt đầy hận thù: "Mối thù của tôi và mẹ, tôi sẽ trả lại hết cho các người"
Thương Đình Lập nhìn Thương Ngộ giống như đang phát điên, trong lòng tin chắc là đầu óc cậu ta đã có vấn đề, bản thân cậu ta mắc bệnh mà còn chưa biết.
Anh nói nhỏ bên tai Sầm Dao: "Dao Dao, người này và anh có quan hệ không tốt lâm, hơn nữa cậu ta mới vừa ra khỏi bệnh viện tâm thân, thân phận rất nguy hiểm, lát nữa nếu cậu ta nổi điên, em cứ chạy trốn là được"
"Vậy anh phải làm sao?"
Sầm Dao lo lắng nhìn anh.
Cô không muốn bỏ chạy một mình, cô sợ anh sẽ bỏ rơi cô.
Ánh mắt của cô đã thể hiện những lời này rất rõ, Thương Đình Lập cong khóe môi cười nói: "Ngốc thật, chỉ khi em chạy đi rồi thì anh mới tự bảo vệ bản thân được"
Thương Ngộ thấy hai người trước mắt vẫn cứ anh anh em em thân mật nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng bùng lên dữ dội.
Cậu ta đột nhiên giơ tay sờ hông.
Thương Đình Lập vẫn luôn để ý đến hành động của Thương Ngộ lập tức phát hiện ra hành động của cậu ta, nhưng anh vẫn giả bộ như không hề nhìn thấy, vẫn nắm chặt tay Sầm Dao, mãi đến khi thấy Thương Ngộ móc ra một thứ nhắm thẳng vào anh thì mới đẩy cô ra hét lớn: "Chạy mau.
Sầm Dao bị anh đẩy mạnh vào trong xe, cô đập mạnh vào cửa xe rống lớn: "Thương Đình Lập, anh mở cửa xe ra cho em, nếu anh không mở ra thì chúng ta lập tức ly hôn"
Cho dù Thương Đình Lập biết đây chỉ lời nói trong lúc tức giận nhưng vẫn tức quá hóa cười.
"Đời này chúng ta cũng sẽ không ly hôn, em đừng quên anh đang giữ giấy đăng ký kết hôn của hai chúng ta, cho dù em muốn trộm cũng trộm không được"
Bởi vì hai tờ giấy đăng ký kết hôn kia đã bị anh đốt sạch rồi.
Đương nhiên anh sẽ không nói câu này ra.
Sầm Dao còn đang bực bội vì vào giờ phút này rồi mà anh còn có thể nghĩ đến chuyện đó.
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao chỉ ngồi yên trong xe không hề có ý định bỏ chạy, anh cũng thật sự không còn cách nào khác.
Tay Thương Ngộ hơi run rẩy cầm cây súng đã lên đạn, giọng nói của cậu ta hơi run rẩy, mặc dù chính cậu ta cũng chưa ý thức được điều đó.
"Thương Đình Lập, anh bước về phía trước một chút, chỉ cần anh ngoan ngoãn bước ra thì tôi sẽ không làm chuyện giữa hai chúng ta liên lụy đến người khác.
"
Thương Đình Lập hình như là tin lời cậu ta, thật sự bước xa ra chiếc xe.
Thấy anh nghe lời như vậy, mắt Thương Ngộ hơi đắc ý.
Trước kia anh là một người kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ con không phải là phải cúi người vâng dạ trước mặt cậu ta hay sao.
Thương Đình Lập thấy trạng thái của Thương Ngộ không được đúng lắm, giống như nghiện ma túy vậy, rất điên cuồng.
Nếu anh không làm theo lời cậu ta nói, chỉ e cậu ta sẽ lập tức xúc động nổ súng cũng chưa biết chừng.
Mãi đến khi Thương Đình Lập cách xa chiếc xe rồi, Thương Ngộ mới cầm súng bước lại gần anh.
Sầm Dao ở trong xe hoảng loạn lắc đầu, cô nằm chặt lấy cửa xe định chạy ra ngoài.
Cô cố gắng mở ra nhưng lại phát hiện cửa xe không hề nhúc nhích chút nào, cô hiểu ngay, chắc là lúc cô không chịu bỏ chạy, Thương Đình Lập đã khóa cửa xe lại.
Thấy Thương Đình Lập một thân một mình đổi mặt với người đàn ông kia, nước mắt Sầm Dao rơi như mưa.
Nhưng cô