Hai cánh tay múp míp của cô bé còn chống nạnh lên, cực kỳ đáng yêu.
Sầm Dao hôn mặt bé rồi nói: "Chú Thương của con còn bận công việc, sao con có thể đi tìm chú ấy mãi được chứ"
Manh Manh uốn éo trốn sang chỗ khác rồi hừ nói: "Nhưng hôm nay chú Thương nói với con là chỉ cần con muốn đến thăm chú ấy thì chú ấy sẽ hoan nghênh con mà"
Sầm Dao nghe Manh Manh nói mà nghẹn họng.
Cô lén liếc nhìn Thương Đình Lập, anh đang nói gì đó với Hựu Nhất, hình như không nghe thấy gì cả.
Sầm Dao lập tức khẽ nói: "Manh Manh, con đừng làm phiền chú Thương mãi, nếu như con muốn đi ra ngoài chơi thì có thể gọi mẹ và ba đi cùng mà"
"Hai người đâu có thời gian đâu, chỉ biết lừa con nít thôi"
Manh Manh nghiêm mặt, nghiêm túc hệt như bà cụ non.
Tức giận đùng đùng chạy lên lầu.
Từ trước đến giờ Sầm Dao chưa bao giờ thấy Manh Manh tức giận đến thế, không khỏi ngẫm lại xem có phải dạo gần đây ở cùng bé quá ít rồi không.
Cẩn thận nhớ lại thì đúng là sau khi về nước đến giờ cũng không ở cạnh Manh Manh được bao nhiêu, nghĩ vậy, trong lòng Sầm Dao cũng rất khó chịu.
Cô thở dài.
Lúc trước Manh Manh thường xuyên ra ngoài chơi cùng Vân, tuy rằng không biết hai người đi đâu nhưng mỗi lần về nhà đều rất vui vẻ.
Bây giờ Manh Manh nhìn thấy Vân, có nhớ cậu cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao đột nhiên trở nên mất mác, lại gần cô hỏi: "Có phải Manh Manh muốn đi chơi không?"
Sầm Dao gật đầu: "Hai chúng ta đều ở công ty, khoảng thời gian này bỏ Manh Manh một mình, ngay cả em cũng không phát hiện ra, em đúng là không phải một người mẹ tốt"
Thương Đình Lập sờ đầu cô an ủi: "Đừng có nghĩ như thế, nếu nói sai thì cũng là anh sai, anh muốn độc chiếm em quá nhiều cho nên làm em không thể chơi cùng Manh Manh, nếu không thì ngày mai cả gia đình chúng ta đi ra ngoài chơi một hôm đi"
"Có được không?"
Sầm Dao còn nhớ rõ hôm nay anh cũng coi như là mượn cớ đi khảo sát để dẫn cô ra ngoài chơi rôi.
"Vợ là lớn nhất mà"
Thương Đình Lập ôm cô vào lòng cười nói.
"Anh thật tốt"
Sầm Dao dán mặt lên trái tim của anh, trong mắt mang theo vẻ hạnh phúc.
Chưa lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc hơn giờ phút này.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ hối hận khi gả cho anh.
Thương Đình Lập thật sự trốn việc không đến công ty, hai người cùng nhau mặc áo cặp dẫn theo Hựu Nhất và Manh Manh đang mặc quần áo gia đình đi Thành phố huyền ảo dưới đáy biển.
Thương Đình Lập một tay cầm vé, một tay ôm Manh Manh, Sầm Dao lại nắm tay Hựu Nhất.
Lúc bốn người vào thành phố dưới đáy biển, bởi vì họ rất xinh đẹp nên cũng đã tạo ra một trận sóng gió.
Không biết có phải vì họ đã từng lên hot search hay không, gần như là lúc họ vừa xuất hiện đã có người nhận ra bọn họ.
Sầm Dao cảm thấy hơi tức cười, không biết sao cô tự nhiên lại nổi tiếng rồi.
Đây chắc là do tâm lý thích tìm kiếm cái lạ của mọi người.
Thấy người đẹp sẽ nhìn một cái, sau đó sau khi phát hiện mấy người đẹp ở cùng nhau, sẽ tưởng tượng chút cảm giác yêu thích đơn thuần kia thành chính bản thân rồi đặt lên người bọn họ "Không chen vào được, hu hu.
"
Khó khăn lắm mới được đi chơi, lúc đầu Manh Manh còn rất vui vẻ.
Không ngờ, người đông quá, không thể chen chân vào được.
Thương Đình Lập cũng không nghĩ đến chuyện này, anh trâm giọng nói: "Nếu biết thế này thì lẽ ra nên bao hết chỗ này từ trước.
"
"Không không, bao hết chơi không vui đâu ba"
Manh Manh đột nhiên xen miệng nói một câu làm Sầm Dao và Thương Đình Lập cực kỳ kinh ngạc.
Manh Manh nếu như biết được chuyện bao hết, vậy chắc chắn rằng đã có người làm chuyện này vì bé rồi.
Mà người có thể tiếp cận Manh Manh, không cần nghĩ cũng biết, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Gần như không cân đoán, hai vợ chồng đã biết ngay là ai.
Sầm Dao cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Thương Vân đều làm những việc này trong âm thâm, từ trước đến giờ cô không hề hay biết.
Nếu không phải hôm nay Manh Manh nói ra, có lẽ cô Vĩnh viễn cũng không biết.
Trong lòng Sầm Dao rất phức tạp.
Thương Đình Lập hình như đã cảm nhận được những suy