"Anh có ý gì chứ?"
Sầm Dao đứng bên cạnh vốn chẳng nghe hiểu gì hết, nhưng sau khi nghe thấy Thương Đình Lập có rất nhiều kẻ thù thì lập tức nghiêng tai tập trung nghe.
Tô Yếm luôn không quan tâm đến phụ nữ, lúc cô xích lại gần, theo bản năng ngừng lại không nói nữa, vừa lúc cũng đã gói kỹ cây súng.
Tô Yếm làm như chưa từng nói qua câu nói kia, sau đó quay sang nói với cô: "Sau này còn gặp chuyện như thế, nhớ kỹ việc đầu tiên là gọi điện báo cảnh sát, hôm nay tôi còn có việc, chúng tôi đi trước.
"
Anh ta cũng không chờ cô trả lời đã quay lưng đi mất.
Mãi cho đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Sầm Dao cực kỳ không hài lòng nhìn khung cảnh xung quanh, lớn giọng nói: "Em không thích chỗ này chút nào, sau này chúng ta đừng mua nhà ở đây"
Giao thông không tiện, cho dù cảnh sát đã cố gắng chạy đến đây nhưng cũng mất tận mấy tiếng.
Nếu không phải Thương Đình Lập dùng trí để chiến thẳng, chờ mấy cảnh sát đó chạy lại thì mọi chuyện đã xong hết rồi.
Nghĩ đến xung quanh Thương Đình Lập có nhiều kẻ thù như vậy, trong lòng Sầm Dao cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Tính thâm trong lòng, nhất định phải qua được thử việc, sau này ngày nào cô cũng phải nhìn châm châm anh, tuyệt đối không thể để anh gặp chút nguy hiểm nào.
Sầm Dao không cân nói Thương Đình Lập cũng đã đoán được suy nghĩ của cô, anh có hơi buồn cười, nhưng cũng không thể che giấu được rằng trong lòng anh dần ấm áp hơn.
"Sao lúc nãy em không đi?"
Thương Đình Lập ôm chặt eo cô, sâu trong đáy lòng tràn ra chút vui vẻ, mặt ngoài lại vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh.
Sầm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy một tình huống vô cùng nguy hiểm, em chỉ có một mình, lúc đó thứ em sợ không phải là cái chết, mà là sợ sẽ cô đơn một thân một mình mà chết đi, lúc thấy người đàn ông kia chĩa súng vào người anh, em vẫn cứ luôn nghĩ, lúc này anh có đang hối hận vì bản thân đã quá siêng năng hay không, nếu như anh không tự mình đi ra ngoài đến nơi này xem nhà xưởng thì có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra"
"Ngốc thật, người đó đã có âm mưu từ lâu, cho dù anh có trốn được lần này thì lần sau, lần sau nữa phải làm sao đây, Sầm Dao, em phải biết là trên đời này có rất nhiều người không đáng để cho em tha thứ, trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ phá hoại mà thôi"
Sau khi Thương Đình Lập nghe cô nói xong, trong lòng cực kỳ tự trách vì lúc đó anh không có cách nào chạy đến bên cạnh cô.
Nếu lúc đó anh không tập trung toàn bộ tỉnh thân vào công ty, có lẽ tất cả những chuyện đó đã không xảy ra rồi.
Lúc Tổng giám đốc Lưu và nhân viên kia cầm giấy tờ quyền sử dụng đất quay về, cảm giác cảm xúc giữa Chủ tịch và thư ký hình như có gì đó là lạ, nhưng sau khi thấy hai mất thư ký hơi ửng hồng, Tống giám đốc Lưu và nhân viên kia bốn mắt nhìn nhau.
Dáng vẻ đáng khinh kia, đúng là không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng nhà đất và lấy được tất cả mọi thứ vào tay rồi, nhóm người Sầm Dao và Thương Đình Lập cùng nhau leo lên xe chạy trở về.
Bầu không khí lúc về còn yên tĩnh hơn lúc đến.
Tổng giám đốc Lưu dùng toàn bộ đầu óc để tìm đề tài làm không khí sôi động lên, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hưng phấn nói với Chủ tịch: "Chủ tịch, tôi nghe nói Ellis sắp đến Trung Quốc rồi, anh nói xem có phải anh ta đến để ký hợp đồng với chúng ta không"
"Không biết"
Thương Đình Lập trả lời một cách lạnh nhạt.
Lòng nhiều chuyện của Tổng giám đốc Lưu lập tức giảm bớt.
Thương Đình Lập thấy Tổng giám đốc Lưu không nói tiếng nào, bắt đầu cấn thận suy nghĩ, đoán thầm không biết lần này Ellis đến Trung Quốc rốt cuộc là vì chuyện gì.
Anh biết rõ hơn ai hết, tên kia giống hệt như một con quỷ hút máu, cắn chặt người ta đến chết cũng chưa chịu nhả ra.
Lúc đầu còn chưa tìm hiểu rõ thông tin gốc gác của công ty bọn họ, lúc trước cũng từng hợp tác với anh ta một lần.
Lại bị anh ta lật lọng tự ý đi ký kết hợp đồng với một công ty khác làm anh rất tức giận.
Có thể