Lần trước lúc Lư Đông Hưng nói lời này, cô vốn tưởng rằng chỉ là Du Mộng Nhị đang khoác lác. Bây giờ xem ra, cỏ ta không chỉ quen biết, mà còn hiếu rõ Thương Đình Lập hơn mình nhiều.
Nói như vậy, dự án Y Liệu Nhật An, công việc mà tổ cô làm ngày trước thật sự phải đổ sông đổ biển rồi.
Sầm Dao đột nhiên có chút mệt mỏi.
Có chút thất bại.
Nhưng nhiều hơn là không cam tâm.
Cô háo thắng nên càng không muốn thua trên tay Du Mộng Nhị.
Cô nói với bà Peter một tiếng rồi đứng dậy đi tới phòng rửa tay.
Trên đường, cò gọi điện thoại cho Lê Thanh: “Tình hình không lạc quan cho lắm, vừa nãy nhìn thấy Du Mộng Nhị ở cùng với Thương Đình Lập.”
Lê Thanh rất ngạc nhiên: “Bọn họ cũng quen nhau?”
“Không chỉ đơn giản là quen biết thôi đâu.” Sầm Dao suy nghĩ: “Bảo người trong tổ họp, chúng ta tối ưu phương án một chút để ra sức thực hiện cho sau này. Nửa tiếng sau tòi sẽ đến công ty.”
“Được.” Cúp điện thoại, sầm Dao mở vòi sen rửa tay. Lúc rút khăn tay ra lau, bỗng nhiên có một cánh tay duỗi ra rút cùng một tờ khăn giấy với cò.
Sau lưng, một bóng dáng cao lớn thuộc về đàn ông gần kề, kèm theo cảm giác nóng rực làm người ta kinh ngạc và run rẩy.
Sầm Dao sững sờ, hơi thở có chút rối loạn.
Cô cảm thấy bản thân rất kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ gặp người đàn ông này mấy lần, không thể nói là quen biết, nhưng chỉ nghe được hơi thở của anh, cô cũng có thể phân biệt được đối phương là ai.
Đối với Bộ Tử Ngang, cô cũng không làm được như vậy.
Sầm Dao liếm môi, chậm rãi rút tay lại khỏi tờ giấy.
Muốn tránh anh, ra ngoài.
Nhưng mà một bên khác, người đàn ông chống tay trước bồn lưu ly, khiến cỏ ngay cả một bước cũng không đi được.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía tấm gương.
Mặt kính trơn bóng chiếu rọi bóng lưng của Thương Đình Lập.
Anh cũng đang nhìn cô.
Hai người ánh mắt đối nhau, vẻ mặt anh thâm trầm, ánh mắt sáng rực.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thế thao màu trắng, với anh cả người màu đen, hình thành sự so sánh rõ ràng.
Phía dưới là một chiếc váy thế thao, đôi chán thon dài cân đối của cô lộ ra không sót miếng nào.
Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa sau đầu.
Phần gáy trắng như tuyết xinh đẹp lộ ra, từ hướng này của anh nhìn sang có thế thấp thoáng nhìn thấy tấm lưng bóng loáng nhẵn mịn trong áo thể thao.
Ánh mắt sắc bén của Thương Đình Lập càng thêm thâm thúy.
Sầm Dao cắn mòi, đối với khoảng cách gần như vậy, thân thể đều trở nên cứng ngắc. Nhất là ánh mắt của người đàn ông càng khiến cô cảm thấy toàn thán nóng lên, không được tự nhiên.
“Chủ tịch Thương, phiền anh lùi lại một bước, tôi cần đi ra ngoài.” Cô đưa ra yêu cầu.
Thương Đình Lập nặng nề liếc cô một cái, một tay rút khăn giấy, vừa lên tiếng: “Quay người lại.”
“Tôi quay người anh sẽ để tôi đi sao?”
“Cô không quay người thì mãi mãi cũng không đi được.”
Rõ ràng là giọng điệu dịu dàng, nhưng lại không thể che hết phần bá đạo kia.
sầm Dao có chút ảo não, cũng không đoán ra ý đồ của anh, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nghe lời xoay người lại.
Người đàn ông lùi về sau một bước, giữ một chút khoảng cách với cò.
Sầm Dao thở phào, giống như cuối cùng cũng tìm được không gian đế hít thở.
Đột nhiên bàn tay ướt sũng bị anh cầm lên.
Cô kinh ngạc, muốn rút tay về.
“Đừng nhúc nhích.”
“Tay tôi ướt.”
“Đã thấy.” Thương Đình Lập cầm giấy lau tay cho cô.
Động tác này, khiến sầm Dao bất ngờ, khiếp sợ.
Hô hấp cũng ngừng lại, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Động tác anh dịu dàng và rất cấn thận. Lau sạch ngón tay của cô, ngay cả khe hở cũng không bỏ qua.
Giống như là bị mê hoặc, cò ngay cả nhúc nhích cũng không.
Đợi đến khi hoàn hồn, cô mới muốn lấy tay về, nhưng lại bị bàn tay khớp xương rõ ràng của anh giữ chặt đầu ngón tay.
Đầu ngón tay của sầm Dao bị nhiệt độ nơi lòng bàn tay của anh hâm đến run nhè nhẹ, cò nhìn