Câu nói tiếp theo của Du Mộng Nhị rõ ràng chứa đựng chua xót: “Em cũng là lần đâu tiên biết, thì ra vợ chồng hai người ân ái như thế.”
Giọng điệu của Bộ Tử Ngang lập tức dịu đi một chút, hỏi: “Sao, tức giận? Anh đối với cô ta thế nào, đối với em thế nào, không phải trong lòng em nên hiểu rõ sao?”
“Không phải tức giận mà là tủi thân.”
Tiếng nói của Du Mộng Nhị yếu ớt, mặc dù là phàn nàn, nhưng nghe giọng điệu kia lại khiến người ta đau lòng: “Em là vì nhà họ Bộ mấy người, vì tranh giành cho anh mới đi cạnh tranh dự án kia với sầm Dao. Nếu không, em làm gì chẳng được, sao phải nhìn sắc mặt cô ta?”
“Anh biết em vì anh mới chịu tủi nhục này. Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa.” Bộ Tử Ngang dỗ dành Du Mộng Nhị.
Sau đó, hai người giống như hôn nhau.
Bộ Tử Ngang thớ hổn hến, nói nhỏ: “Đi vào bên trong. Mộng Nhị, nơi này không tiện.”
“Được.” Tiếng Du Mộng Nhị cũng rối loạn.
Hai người nói xong, tới gần phía toilet bên này.
Bên này, Thương Đình Lập nhíu mày, cúi người nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô giống như là đờ đẫn, mặt không biểu cảm. Nhưng bàn tay chống trên bồn rửa lại run nhè nhẹ, còn có lòng mi run rẩy đều tiết lộ cảm xúc lúc này của cô.
“Em muốn ở đây xem bọn họ biểu diễn?” Thương Đình Lập thấp giọng hỏi.
Lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, giương mắt, có chút mơ màng nhìn anh.
Thương Đình Lập bất đắc dĩ thở dài: “Đồ ngốc.”
Một tay anh giữ lấy eo cô, không nói lời nào đấy cửa phòng mẹ con ở một bên, dẫn cô vào.
Thương Đình Lập là một người cấn thận, ôm hờ cỏ bước thẳng vào phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đợi đến lúc Sầm Dao lấy lại tinh thần, hai người đang chen chúc trong căn phòng riêng nho nhỏ.
Tay của anh vẫn còn để trên lưng cô.
Bản thân thì gần như dán trên ngực anh.
Nơi chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người anh
Anh cao hơn một trăm tám lăm centimet, thân hình cao lớn, hoàn toàn ôm lấy cô ở trong ngực.
sầm Dao đứng thẳng bất động tại đó, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ vững vàng của trái tim trong ngực anh.
Mà nhịp tim đập của cô lại “thình thịch” rối bời, hoàn toàn không có nhịp.
Không gian nhỏ hẹp thế này quá nguy hiểm, khiến sầm Dao không có cách nào thản nhiên được.
Cô lùi về sau một bước giữ một khoảng cách với anh, đẩy cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng cô mới đi được một bước đã bị anh kéo trở lại.
“Suỵt!” Ngón tay thon dài của anh đặt trên môi cô.
Ngay sau đó, Sầm Dao lập tức nghe thấy tiếng cửa phòng mẹ con đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tiếp theo là tiếng thở dốc của nam nữ chính, âm thanh yêu kiều truyền đến.
“Tử Ngang… anh nhẹ thôi…”
Tiếng nói này đến từ Du Mộng Nhị.
Thở gấp, giọng điệu quyến rũ đến mức khiến đàn ông bình thường căn bản không thể khống chế được.
“Ưm, làm em đau…
Lại là một tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.
Sầm Dao nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy phía ngoài một nam một nữ hôn nhau say sưa, khó mà chia cách.
Hai chân người phụ nữ quấn trên lưng người đàn ông, quần áo trên người đã bị kéo lung tung, lộ ra hai vai trắng như tuyết.
Thân thế khó nhịn ngửa ra sau, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia tràn ngập xuân tình.
Từ hướng nhìn của Sầm Dao, chỉ có thế nhìn thấy bóng lưng của Bộ Tử Ngang. Nhưng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bị dục vọng đốt cháy đến Ồm Ồm của anh ta.
cả người Sầm Dao đều cứng đờ, trái tim giống như bị đánh một cái, có chút buồn bã và đau lòng.
Bình thường, nếu nhìn thấy cảnh tượng này, cô còn có thể duy trì vẻ ngoài tỉnh táo.
Nhưng hôm nay không giống…
Giờ phút này, đứng phía sau là Thương Đình Lập.
Tất cả chật vật của cô đều bị phơi bày trước mặt người đàn ông này.
“Đau không?” Sau lưng, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Thân thế sầm Dao ưỡn thẳng, siết chặt nắm đấm.