Có hai người đang đứng ngoài cửa, một người dịu dàng sâu lắng, một người khí phách trầm ổn.
Nhưng trên mặt của hai người lúc này đều mang theo vẻ nén giận giống nhau.
Thương Đình Lập còn đang tức giận vì Sầm Dao không nói với anh tiếng nào đã cùng Khương Oánh Oánh đi vẽ nhà họ Khương, không để anh vào trong lòng chút nào.
Nhưng sau khi cửa được mở ra, nhìn thấy vết thương trên trán Sầm Dao, hai mắt lập tức đỏ lên nặng nề hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Anh không rảnh quan tâm đến Khương Oánh Oánh đang đứng bên cạnh, lập tức ôm người vào lòng, tay cẩn thận muốn chạm vào nhưng lại lo sẽ làm cô đau, động tác dừng ở đó không nhúc nhích.
Sầm Dao thấy anh như thế thì hoảng sợ, cứ nơm nớp lo sợ nhìn anh, nếu không phải vết thương nằm trên người cô, cô thật sự còn tưởng rằng vết thương lớn lắm.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, mấy lời càm ràm trong lòng Sầm Dao nhanh chóng biến mất, đôi bàn tay nhỏ xinh nắm lấy bàn tay dày rộng của Thương Đình Lập, mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt, mặt mày dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, em không sao, chỉ bị trầy da chút thôi"
Thương Đình Lập nghe vậy lập tức nổi giận trừng mắt nhìn cô: "Trầy da một chút à, cả cơ thể của em đều là của anh, sao em lại có thế để bản thân bị thương chứ"
Câu nói như đang biến tướng tuyên bố quyền sở hữu của anh làm Sầm Dao nghe mà mặt mày đỏ bừng, nhanh tay che miệng anh lại: "Sao anh lại nói mấy lời này ở đây chứ, đi mau, đi mau"
So với vẻ vừa tức giận vừa ngọt ngào ở bên Sầm Dao và Thương Đình Lập, Khương Húc Đông và Khương Oánh Oánh đối mặt nhau lại không nói tiếng nào.
Cửa mới chỉ mở được một nửa, nhưng vì Sầm Dao và Khương Oánh Oánh đứng yên ở cửa một lúc lâu làm cho mấy người trong nhà chú ý đến.
Bà Khương bước lên, thấy con trai đã về, vội vàng kêu anh ta: "Húc Đông à, sao con còn đứng ở cửa nữa, nhanh vào đi"
Theo lý thuyết, Khương Húc Đông phải đóng vai một người bị mất trí nhớ giống như trước kia.
Nhưng sau khi anh tận tai nghe thấy mẹ anh đã nói cho Oánh Oánh biết sự thật cô không phải là em gái ruột của anh, Khương Húc Đông không muốn giấu diếm gì nữa.
Mấy chuyện đó có liên quan gì đến anh chứ, Phi Dực Môn có gián điệp là chuyện của Phi Dực Môn, nó đã là một nơi sắp sửa bị giải tán, dứt khoát từ bỏ nó luôn không phải tốt hơn sao? Ngôn Phong bị đánh lén, nhưng ngay cả anh ta còn không để ý, vậy đi tìm cái tên chủ mưu phía sau có tác dụng gì sao? Người bọn họ nhäm vào là lão Thương, dựa vào bản lĩnh của lão Thương, sao có thể không tìm ra được kẻ chủ mưu kia được chứ, nói đến cùng thì anh cũng chỉ là một người ích kỷ, anh ta sắp mất đi người anh yêu, dựa vào cái gì mà còn muốn anh ta phải kiên nhẫn chứ.
"Oánh Oánh, anh cỏ mấy câu muốn nói với em"
Lần đầu tiên hai mất Khương Húc Đông lộ ra tất cả những cảm xúc anh luôn kìm nén, đôi mắt thâm thúy của anh ta mang theo đầy tình cảm và rõ ràng.
Anh ta đã đưa ra quyết định.
Nếu cô ấy đã biết tất cả, vậy anh cũng không cần phải che giấu vì những lời nói khó mở lời kia nữa, anh muốn nói cho cô ấy biết tất cả những tình cảm cấm kị của anh ta dành cho cô, bây giờ cuối cùng cũng không thể giấu được những lời trong lòng này nữa rồi.
"Đừng nói, em không muốn nghe.
"
Khương Oánh Oánh vươn tay bảo anh dừng lại.
Cô ấy rũ mắt lạnh nhạt cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì.
Cơ thể Khương Húc Đông cứng đờ lại, anh ta cổ chịu từng cơn lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng, từng câu từng chữ giống như được nghẹn ra từ trong kẽ răng.
"Vi sao hả Oánh Oánh, anh biết bây giờ có lẽ em vẫn không thể tiếp thu được chuyện em và anh không phải người thân ruột thịt, nhưng Oánh Oánh, anh đợi em lâu như thế, em không thể cho anh một cơ hội sao?"
Khương Oánh Oánh cúi đầu rưng rưng nước mắt, trong lòng đau đớn chịu không nổi.
Sao cô ấy có thế cho anh thêm một cơ hội chứ, chỉ dựa vào tình yêu của anh thôi sao? Nhưng cô ấy không dám tin