Thương Đình Lập thầm nổi giận.
Đều là mua quần áo, sao khi mua cho anh chỉ mua một cái cà vạt.
Còn mua cho đứa con tương lai của Khương Oánh Oánh, thật ra vẫn còn đang nằm trong bụng, có cần phải gấp đến vậy không? Đây rõ ràng là phân biệt đối xử.
Sau khi mua đồ xong, Thương Đình Lập cực kỳ buồn bực, suốt đường đi mặt cứ hầm hầm, Sầm Dao ngồi ở hàng ghế sau đang cẩn thận xem thử đống đồ chơi mua cho em bé hoàn toàn không phát hiện ra.
Vì thế Thương Đình Lập càng giận hơn.
Kết quả Sầm Dao vừa về đến nhà đã chạy vào phòng tìm Manh Manh.
Sau đó Thương Đình Lập theo bản năng đi theo tận mắt nhìn thấy con gái anh luôn cưng chiều ôm mấy món đồ chơi Dao Dao mua vui vẻ hôn cô vài cái.
Cũng quên mất anh luôn.
Ha, phụ nữ.
Nhìn hai mẹ con đã hoàn toàn ngó lơ anh, Chủ tịch Thương có trái tim bằng pha lê đi tìm con trai đàm đạo nhân sinh.
Sau khi biết tin Khương Oánh Oánh mang thai, Thương Đình Lập cứ trơ mắt nhìn địa vị bản thân càng lúc cảng rớt xuống.
Lúc ăn cơm.
"Alo, Oánh Oánh à, em phải ăn cơm đúng giờ đó, nhớ ăn nhiều rau trái cây, nghe nói rau trái cây ở nước ngoài không ngon bằng trong nước, hay là Oánh Oánh bọn em về nước đi"
Lúc ngủ.
"Oánh Oánh, lúc em ngủ nhớ cách xa Khương Húc Đông ra, phải nhớ đàn ông đều là mấy tên xấu xa, anh ta chưa chắc có thế không chế được bản thân, vì sự an toàn của bé cưng và em, rời xa Khương Húc Đông, yêu quý mỗi ngày"
Lúc thức dậy.
"Oánh Oánh, lúc em đánh răng dùng loại bàn chải nào vậy, nếu không chị gửi cho em một ít bàn chải đánh răng chị từng dùng khi mang thai nha, ai da, đầu óc của chị, đột nhiên nhớ ra chị sinh con ở Ý, trí nhớ này đúng là hết nói nổi"
Lúc đưa anh đi làm.
Thấy Sầm Dao còn cầm điện thoại định nói chuyện nữa, lúc thức dậy thắt cà vạt cho anh, kết quả bịt mắt anh luôn, lúc ăn cơm rót cho anh ly nước, kết quả lại làm đổ nước lên người anh, bây giờ đến cả nụ hôn buổi sáng khi anh đến công ty cũng không còn.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thật sự không nhịn được nữa.
Thương Đình Lập bước thắng đến trước mặt Sầm Dao, cướp điện thoại của cô.
Sầm Dao lập tức nhíu mày định cướp điện thoại về.
Thương Đình Lập cười nhạt nói: "Sầm Dao, em có biết ngày hôm nay em đã ngó lơ anh bao nhiêu lần rồi không?"
Sầm Dao mờ mịt: "Em có ngó lơ anh à?"
Đủ rồi, không muốn nói chuyện với cô nữa.
Thương Đình Lập cực kỳ muốn quay lưng bỏ đi ngay, nhưng vẫn cổ nén giận nói: "Khương Oánh Oánh đang ở nước ngoài, lúc em gọi điện thoại cho cô ấy, nói không chừng cô ấy đã ngủ rồi, em còn nói cái gì nữa chứ"
Sầm Dao không tin nói: "Tuy Oánh Oánh đang ở nước ngoài, nhưng cô ấy cũng không ngủ sớm đến vậy"
"Không tin à"
Thương Đình Lập nhướng mày, cười như không cười nhìn cô.
Dưới ánh mắt như lưỡi câu của Thương Đình Lập, Sầm Dao gật đầu.
Sau đó Sầm Dao thấy Thương Đình Lập cầm điện thoại của cô mở loa ngoài lên, rôi một tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Sau đó điện thoại ở đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Sầm Dao ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thương Đình Lập cũng không muốn giải thích với cô, bây giờ anh chỉ muốn đòi lại nụ hôn Dao Dao thiếu anh thôi.
Bàn tay to rộng ấm áp nắm chặt tay Sầm Dao, hơi dùng lực một chút đã ôm cơ thể mềm mại kia vào lòng, lúc hai người ôm lấy nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau phả lên người đối phương.
Sầm Dao nhạy cảm cảm nhận được nhiệt độ trên người Thương Đình Lập càng lúc càng nóng.
Ngay lúc cô định đẩy anh ra.
Người đối diện đột nhiên nâng cảm cô lên, lúc cô kinh ngạc chưa kịp phản ứng, một nụ hôn ấm áp đã trăn trở triền miên trên môi cô.
Lâu lắm rồi không hôn sâu, Thương Đình Lập mới phát hiện ra anh nhớ nụ hôn của cô đến mức nào.
Khi hai người hôn càng sâu hơn, Sầm Dao cũng dần chìm đắm trong đó, cô không hề phát hiện ra tư thế kháng cự của cô đã biến thành tư thế chủ động ôm lấy anh.
Thật lâu sau, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của hai người, hai trán chống nhau, ánh mắt ôn nhu của Thương Đình Lập chứa đầy vẻ