Nhưng sao anh lại biết chuyện mình chịu cái tát?
sầm Dao không dám nghĩ người đàn ông này rốt cuộc là quá thần thông quảng đại hay là quá quan tâm đến chuyện của mình.
Trong lòng, chập chờn vài lần, sau đó cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Rốt cuộc cũng không quay đầu lại.
Giống như không nghe thấy, cố giả bộ bình tĩnh đi ra phòng mẹ con.
Cô vừa đi, điện thoại di động của Thương Đình Lập kêu lên.
Là Dư Phi gọi tới.
“Thưa anh, sếp Đường đang tìm anh mai.”
“ừm, tới ngay.” Thương Đình Lập cúp máy, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia biến mất mới thu hồi ánh mắt, cười khổ.
Xem ra, mình cũng không có cách nào chơi bóng tiếp được, cảm giác bị tình dục tra tấn thật là không ổn.
sầm Dao ngồi trên xe, cả người vẫn có chút hoảng hốt.
Rất lâu sau, trên môi dường như côn lưu lại hơi thở của đàn ông. Ngay cả trên mỏng tựa như sức lưc của anh vẫn côn ở đó.
Tất cả những như này đều xa lạ với cô, cũng mang cho cô sự run rẩy khiến cô cảm thấy xa lạ, thậm chí là… trống rỗng.
Trống rỗng?
Cô xấu hổ cẳn môi.
Không muốn thừa nhận.
Nhưng lại không thể không đối mặt.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tại tình cảnh mạnh mẽ trực quan như thế, dưới sự kích thích của sắc dục, nếu nói thân thế không có chút cảm giác, nhất định là nói dối.
Hơn nữa người đàn ông như
Thương Đình Lập lại côn ưu tú như vậy.
Cô vỗ vỗ gương mặt của mình, nặng nề thở dài.
Không thể nghĩ lung tung! Cho dù có ưu tú đi chăng nữa thì cũng không có quan hệ gì với cô! Bây giờ giữa cô và Bộ Tử Ngang đã như một cuộn dây thừng, cắt không đứt mà côn rối. Sao có thể trêu chọc người đàn ông khác nữa?
Cô tỉnh táo lại một chút, lái xe về phía công ty.
Bộ Tử Ngang điện thoại tới, cô suy nghĩ một chút rồi kết nối. Không đợi anh ta mở miệng trước, cô đã nói: “Hỏm qua tôi nhận được chuyến phát nhanh, là anh gửi cho tôi há?”
Bộ Tử Ngang bị hỏi như vậy thì khó hiểu, hỏi lại: “Chuyển phát nhanh cái gì?”
Quả nhiên, thật sự không phái anh ta.
“Không có gì, tôi cúp máy đây.” Sầm Dao không muốn nói thêm một câu nào với anh ta, dứt khoát nhấn phím cúp máy.
Hiến nhiên Bộ Tử Ngang côn chưa nói xong, cô nói một tràng, anh ta lập tức gọi tới hết lần này đến lần khác.
sầm Dao trực tiếp cúp máy, tắt máy.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cô lái xe, nghiêm túc suy nghĩ tâm tư của mình đối với Bộ Tử Ngang bây giờ là gì.
Tận mắt nhìn thấy anh và Du Mộng Nhị làm loại chuyện đó, không phải cô đã chết lặng thì không có chút cảm giác nào.
Cô vẫn biết đau.
Biết không cam lòng.
Cuộc đời của cô chưa từng thất bại như vậy.
Lân này, lại bị thất bại hoàn toàn.
Nhưng càng như vậy cô càng kiên quyết muốn ly hôn với người đàn ông này.
Chỉ là nếu Bộ Tử Ngang không ký tên, cô cũng không thể lấy được ba trăm triệu kia.
Cô lái xe một mạch đến công ty.
Cô đi thẳng lên lầu, vào phòng làm việc của mình.
Lê Thanh cũng lên theo: “Giám đốc, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, có thế họp bất cứ lúc nào.”
Sầm Dao gật đầu: “ừ, tôi thay quần áo khác rồi qua.”
Lê Thanh nhìn cô, cười nói: “Hỏm nay nhìn giám đốc cực kỳ xinh đẹp, da mặt căng bóng.’1
“Thật sao?”
“Nhưng nếu đánh son lại lần nữa sẽ trông xinh hơn. Trôi rồi.” Lê Thanh đánh giá môi cô, ngầm hiểu ý cười một tiếng. Nói xong, ra văn phòng.
Sầm Dao đứng ở trước gương nhìn thấy thì khó xử.
Cho tới bây giờ, trên mặt cô hình như côn phủ một lớp phấn nhàn nhạt.
Trên môi đúng là đã phai, hơn nữa côn sưng đỏ, nhìn vô cùng mập mờ.
Vừa nhìn chính là dáng vẻ đã bị người ta hòn.
Vừa nãy cô đi quá nhanh, ngay cả gương cũng không kịp soi.
Sầm Dao thay quần áo thể thao trên người mình thành áo sơ mi, dặm lại phấn, chắc chắn là không nhìn ra bất cứ dấu vết gì rồi cô mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc lấy văn kiện, cô nhớ tới cái gì đó, mở ngăn kéo bàn làm việc ra.
Một hộp thuốc mỡ nằm yên lặng ở đó, vẫn côn mới.