“Đương nhiên anh chưa chạm vào cô ta. Rốt cục Bộ Tử Ngang cũng trả lời.
“Thật?” Du Mộng Nhị giống như không tin, trong lời nói có chút ghen tuông: “Em không tin, cô ta xinh đẹp như vậy, dáng người còn đẹp như vậy, ngực ít nhất cũng cup D, anh có thể không động vào cô ta sao?”
Sầm Dao không hiểu lắm, hai người kia đang êm đẹp tại sao lại kéo cô vào.
Quan trọng là ánh mắt của người đàn ông trước mặt này lại càng theo lời nói của Du Mộng Nhị hướng xuống, dừng trước ngực cô.
Ánh mắt như vậy khiến Sầm Dao có loại cảm giác như lúc này mình bị lột sạch quần áo đứng ở trước mặt anh, khó mà tự nhiên được.
Cò lập tức nắm chặt cổ áo mình theo phản xạ có điều kiện.
Giương mắt trừng anh, giống như đang hỏi ‘nhìn cái gì’.
Thương Đình Lập cúi đầu cười một tiếng, ngậm lấy vành tai trắng như tuyết của cỏ, nói nhỏ: “Khỏi nhìn, chính tay tôi đã sờ rồi, chỉ có c.”
Lời tán tỉnh trần trụi thế này khiến Sầm Dao suýt chút nữa bất tỉnh.
Đêm đó cô hoàn toàn rời rạc, chỉ nhớ mang máng mấy hình ảnh. Bây giờ bị anh nhắc đến, vừa cảm thấy ảo não hối hận, vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hồi đó cô thật sự uổng rượu đến ngu rồi, mới có thể nổi điên buông thả bản thân, nổi điên trêu chọc người này.
“Dáng người của cô ta không tệ, nhưng vậy cũng không có nghĩa là anh sẽ có hứng thú với cò ta.” Tiếng Bộ Tử Ngang lại truyền đến: “Anh thích dáng người giống như em hơn…”
Du Mộng Nhị nghe xong, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ta nối cơn ghen tuông, trong tiếng nói mang theo nghẹn ngào:
“Nhất định anh đã làm với cỏ ta, anh còn không thừa nhận. Nếu anh không làm với cô ta, sao lại biết dáng người cò ta cũng không tệ?”
Sầm Dao rất xấu hổ.
Hai người này có thể đừng nói đến mình nữa được không?
Hơn nữa vì sao Thương Đình Lập cùng dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn mình chằm chằm?
Ánh mắt kia lại giống như cỏ đã làm chuyện gì cực kỳ có lỗi với anh ta vậy.
“Bình dấm chua nhỏ.” Có lẽ vì trên thân thể hai người rất ăn nhịp nên Bộ Tử Ngang rất có kiên nhẫn với
Du Mộng Nhị, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh biết vóc dáng cỏ ta rất tốt đúng là bời vì anh từng nhìn thấy thân thế của cô ta. Cô ta cởi hết quần áo, quyến rũ anh trên giường, anh không muốn thấy cũng khó. Nhưng cho dù như thế anh cũng không đụng vào cô ta. ở trước mặt cô ta, anh không có chút cảm giác nào.”
“Anh không lừa em đó chứ?”
“Nếu lừa em thì đế em ép khô anh. Nhé?”
“Sao anh lại hư như vậy chứ?” Du Mộng Nhị hờn dỗi, đấm anh ta: “Lần sau, cho dù cô ta có cởi sạch quần áo ở trước mặt anh khoe khoang quyến rũ anh thì anh cũng
không được phép nhìn!”
“Được, em nói không nhìn thì anh sẽ không nhìn.”
Sầm Dao lại một lần nữa chứng kiến con người Bộ Tử Ngang cặn bã đến mức độ nào. Đổi trắng thay đen thật là lanh lẹ.
Cô đang nghĩ thầm thì trên mòi chợt đau đớn.
Cô suýt chút nữa hừ ra tiếng. May mà nghĩ đến hai người bên ngoài, dừng lại kịp thời.
Cô tức giận giương mắt, đối đầu với đồng tử u ám nặng nề của người đàn ỏng.
Hình như anh đang tức giận, cắn môi cô với tính trừng phạt. Bàn tay đế trên eo cỏ bỗng nhiên nắm chặt, hướng xuống.
Mỗi một cái đều giống như muốn vò nát cỏ.
Chọc cho Sầm Dao thở gấp một tiếng, hoảng sợ giữ chặt tay anh, dùng khấu hình ngăn anh lại: “Dừng tay.”
Ánh mắt sắc bén của anh trầm xuống, ngón tay dài lại xấu xa tiến vào làn váy của cô…
Cách lớp vải quần lót mỏng manh, chạm đến vị trí mẫn cám nhất, sầm Dao run lên mạnh mẽ, hít một hơi lạnh.
Suýt chút nữa hừ ra tiếng, chật vật cắn môi người đàn ông, mới đặt tiếng thơ yêu kiêu kia ở yết hâu.
Giống như là trả thù, cô oán hận cắn anh, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, không được rơi vào trong ham muốn xa lạ này, bàn tay đặt trên vai anh dùng sức đẩy anh, nhưng lại bị anh đè ở trên vách tường sau lưng.
Vào giờ phút này, hai người bên ngoài rốt cuộc cũng kết thúc tất cá trong tiếng gầm nhẹ.
Điện