Thật ra, lần trước rời khỏi Tĩnh Viên, Sầm Dao cứ nghĩ sau này mình sẽ không thể nào xuất hiện ở đây nữa.
Lúc này đứng ở Tĩnh Viên, nghe tiếng sóng biển, đón gió biến, vẫn côn cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Bản thân cũng quá mềm lòng, không cách nào bỏ mặc cậu nhóc không lo, mới cùng nhóc trở về chồ này.
Nhưng cũng may, Thương Đình Lập thật sự không có ở nhà.
Nếu phải gặp anh, cô thật sự không biết phái giải thích thế nào mới tốt.
Trong trường hợp đó, cô thật sự làm sao cũng không thoát khỏi tội danh “gây rối” mà trước đây anh vô cớ gán cho cô.
“Cô Sầm.” Đang nghĩ ngợi linh tinh thì thím Mạc lúc này vẫn chưa tan ca, trong tay cầm một độ quần áo đến: “Tối nay cô mặc cái này đi.”
“Cảm ơn.” Sầm Dao nhận lấy bộ quần áo.
Cầm lên xem thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đồ ngủ thì đúng là đồ ngủ, những vừa nhìn là biết là của Thương Đình Lập.
Mặc đô ngủ của người đàn ông không thân quen, ngủ trên giường của anh ta, nghĩ thế nào cũng cảm thấy vỏ cùng hoang đường.
Sự khó xử trên mặt sầm Dao, thím Mạc đều thu hết vào đáy mắt. Cười nói: “Tôi cũng muốn tìm cho cô Sầm đồ ngủ con gái có thể mặc được, nhưng cái nhà này thật sự không có quá nhiều con gái lui tới. Trước đáy cỏ Điền thỉnh thoảng sẽ đến, nhưng cũng không có ngủ lại. Hơn nữa, đã nhiều năm rồi cô Điền không có đến nữa.
Cô Điền?
Sầm Dao vốn không quan tâm chuyện của Thương Đình Lập, nhưng đột nhiên lại vỏ thức mà ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Xem ra, người đàn ông này, cũng không phái thanh tâm quả dục, không gần phụ nữ như trong truyền thuyết.
Hiện tại, không phải đã xuất hiện một cô Điền đó sao?
Cũng đúng. Trong lời đồn, có được mấy câu là thật chứ? Tính cách lãnh đạm, có chướng ngại chẳng qua là lời vô căn cứ mà thôi.
Bây giờ sầm Dao cũng thật hoài nghi cái lời đồn “Thương Hựu Nhất là một đứa trẻ được mang thai hộ” có phải là thật không nữa.
Nói không chừng, cái cỏ Điền kia là mẹ ruột của bạn nhỏ Hựu Nhất.
“Cô Sầm, lên lầu phòng cho khách ở bên phải, vừa nãy tôi đã sắp xếp rồi.” Thím Mạc nói.
“Được. Cảm ơn, tối nay làm phiền rồi.”
“Không phiền mà. Nếu cô không có việc gì thì tôi tan ca trước đáy.”
Sầm Dao gật đầu: “Thím mau tan ca đi, vất vả rồi.”
“Vậy tối nay tiểu thiếu gia giao cho cô nhé.”
“Vâng.”
Thím Mạc và lão Phó đi rồi, cả căn nhà chỉ côn lại hai người Sầm Dao và Thương Hựu Nhất.
Thương Hựu Nhất cứ như bị gió thổi bay, đòi chân trần chạy từ trên lầu xuống dưới lầu, lại từ dưới lầu chạy lên lầu.
Trên tay cầm một khấu súng lục đồ chơi, lướt qua lướt lại, cái miệng nhỏ phát ra ám thanh “xinh xịch”, lúc thì lăn lộn trên sô phô, lúc lại nhảy lên bàn cà phê.
Không đến bao lâu đã chơi đến mồ hôi đây đầu.
Sầm Dao nhìn đến hoa mắt chóng mặt, nhưng lại cảm thấy cuộc sống náo nhiệt thế này mới là cuộc sổng thật sự.
Những ngày trước, một mình cỏ tồn tại trong căn biệt thự trống vắng, yên lặng một cách đáng sợ.
“Tiểu tổ tông, cháu đừng chơi nữa. Đi tắm đi!” Sầm Dao nhân cơ hội bắt cậu nhóc lại. Bế bổng nhóc từ dưới đất lên.
Thương Hựu Nhất cỏ hơi phản kháng, nhưng cũng rất nghe lời Sầm Dao.
BỊ cô ôm lại, nhóc liền không náo nữa. Sầm Dao lấy khấu súng đồ chơi của nhóc: “Tịch thu nhé.”
Nhóc cũng không phản kháng.
Ngoan ngoãn để cô ôm trong lòng, tận hưởng vòng tay của cỏ.
Vai Sầm Dao được một cái đầu nhỏ gác lên, trong tim liền như hoa nở. Mang cậu nhóc vào phòng tắm, hỏi nhóc: “Tiểu thiếu gia, có cần Tiếu Dao tắm cho cháu không?”
“Không cần, bình thường đều là cháu tự tắm.” Thương Hựu Nhất lập tức lanh lảnh từ chối.
Sầm Dao cũng không có kinh nghiệm tắm cho trẻ con, chỉ giúp nhóc mở nước: “Tắm xong thì gọi cô, cô ở bên ngoài chờ cháu.”
“Dạ.” Cậu nhóc gật đầu.
“Không được nghịch nước. Cũng không được nhấn đầu xuống nước.” Sầm Dao vẫn không yên tâm, dặn dò hai ba lượt: “Tùy tiện tắm một chút là được rồi, biết chưa?”
“Tiếu Dao, cỏ thật là lắm lời!” Cậu nhóc dường như cuối cùng cũng chịu không nổi, chê một tiếng.