sầm Dao giật mình.
Có trộm?!
Khu Bán Sơn mà một khu giàu có nổi tiếng, ở đây an ninh rất nghiêm ngặt. Nhất là khu biệt thự, ngoại trừ đội tuần tra Côn có một đội bảo an tuần tra báo vệ tài sản từ xa, cho nên, nhiều năm nay chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chưa từng xảy ra chuyện, không có nghĩa là tối nay sẽ không xây ra chuyện.
Cô đứng yên tại chỗ, hơi thở có hơi run rẩy.
Trong bóng tối, có thế nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng. Hơn nữa, tiếng bước chân đó, đang từ xa đi đến, từng bước đi về phía cỏ.
Chân Cô run rẩy, một tay tóm chặt quần áo ngủ, tay Côn lại sờ loạn xạ.
Thật không dễ dàng chạm được một cái bình sứ ở sau lưng, nắm chặt lấy, giống như có thêm chút can đảm, ho một tiếng: “Ai đó?’
Bóng người đó càng lúc càng gần.
Dừng như nghe thấy tiếng của cô, đối phương dừng lại một chút.
Mà sau đó, “tách” một tiếng, chiếc đèn pha lê trong phòng khách bỗng sáng lên.
Sâm Dao đã thích ứng với bóng tối, đột nhiên bị đèn chiếu sáng, mắt chói đến không mở ra được.
Một lúc sau mới mở mắt ra được.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách mình không xa, cô ngẩn người.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đứng trước mặt mình thì ra không phải trộm, mà là chủ của căn nhà này, Thương Đình Lập.
Nhưng mà không phải anh đi Công tác rồi, không có ở nhà sao?
Lúc này, mặc đồ ngủ, cầm tách trà đứng trước mặt mình lại là chuyện thế nào đây?
“Chuyện này, tôi nghĩ rằng nên là tôi hỏi em.” Thương Đình Lập nhìn cô, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ cô mặc trên người.
Ánh sáng tỏa ra từ con ngươi tối đen, lúc tỏ lúc mờ.
Giờ Sầm Dao mới phản ứng ra bản thân hỏi vấn đề này rất không đúng.
Đây là nhà anh, hiện tại anh ở đây là lẽ đương nhiên.
Ngược lại bản thân có lời không nói rõ.
Sầm Dao ảo não siết chặt thứ đồ trong tay, không biết nên nói thế nào.
“Thứ em đang cầm là đồ cổ triều Minh, có giá từ hai triệu sáu trăm ngàn đến ba triệu.”
Lời anh nói, như không có gì.
Tư thế đi về phía cô càng như gió thổi mây bay.
Giống như nhìn thấy cô trong nhà này không có chút gì đáng kinh ngạc.
Sầm Dao nhìn nhìn anh, lại quay đầu nhìn thứ trong tay mình.
Mới phát hiện ra bản thân đang cầm một cái bình gốm ngọc lục bảo.
Đòi mạng mà.
Suýt chút nữa, cô đã phá hủy hai triệu, Côn cho rằng nó chỉ là một cái gạt tàn.
Sầm Dao đặt quần áo trên tay xuống lưng ghế sò pha, hai tay cấn thận nhẹ nhàng đem cái bình gốm đó về chỗ cũ.
Quay đầu, mới phát hiện toàn bộ quần áo vừa đặt trên sô pha đã rơi xuống đất.
Hơn nữa, càng đòi mạng hơn chính là, quần áo lót Cô cố tình giấu bên dưới lại trượt lên nằm trên.
Vừa nghĩ đến người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình, nhìn thấy mấy thứ đồ này, liền cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, mặt cũng nóng rực.
Vội vàng ngồi xuống nhặt lên.
Thương Đình Lập cầm tách trà đi qua, cảnh tượng đập vào mắt, khiến anh cảm thấy có một cỗ nhiệt độ bất ngờ tuôn trào trong cơ thể, lao thẳng xuống dưới.
Cả một đêm, trên người cô chỉ mặc một cái áo choàng.
Áo choàng chỉ được buộc lỏng lẻo ở eo, nên khi cô cúi người xuống thế này, cổ áo chữ V xé sâu toàn bộ đều mở về phía anh.
Bên trong trống không, không hề mặc gì.
Nơi đẫy đà cao ngất, dưới ánh đèn, trắng như tuyết.
Đỉnh nhỏ màu hồng phấn mềm mại kích thích mọi dây thần kinh của người đàn ông.
Đêm đó, anh đã nếm qua mùi vị nơi đó của cô.
Càng thử thì càng biết ngon lành đến mức nào, càng biết ngon lành đến mức nào thì càng muốn nếm nhiều hơn.
Sầm Dao cảm thấy một áp lực to lớn, khẽ nâng mắt, liền nhìn thấy chiếc quần xám của người đàn ông cùng đòi dép lê màu trắng sạch sẽ.
Cô chỉ hận không thế đào một cái hố chui