“Dậy rồi?”
Một âm thanh rõ ràng bất ngờ vang lên.
Sầm Dao giật mình sực tỉnh.
Chỉ thấy Thương Đình Lập đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Lúc này đang lật tài liệu, nói chuyện của không ngẩng đầu lên.
Tia sáng bên ngoài cửa sổ, chiếu lên người anh, khiến anh trở nên vô cùng quyến rũ.
Sầm Dao có chút không hiểu: “Sao anh lại ở đây?”
Hỏi xong, trong đầu bỗng hiện lên một vài hình ảnh rời rạc, đột nhiên nhận ra gì đó, khuôn mặt đỏ bừng.
Dường như nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch của cô, Thương Đình Lập ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn đến khiến tim Sầm Dao đập mạnh.
Cô xấu hổ quay mặt đi, kéo chăn lên, tự che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
Nhưng cảnh tượng tối hôm qua, cứ nhảy ra trong đầu cô.
Cô nhớ bản thân đã muốn khuất phục dưới một người đàn ông………
Mà người đàn ông này, không ai khác chính là Thương Đình Lập.
Sầm Dao càng nghĩ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
Trong lòng cô rất loạn, thậm chí không hề chú ý tiếng bước chân càng lúc càng gần mình.
Đến khi có một bàn tay to lớn, kéo tấm chăn trên đầu cô xuống, khiến khuôn mặt cô lộ ra, cô mới sực tỉnh lại.
“Lại quên rồi à?” Thương Đình Lập ngồi trên giường, nhìn xuống cô.
Một tay cầm chăn của cô, tránh để cô lại chui vào chăn một lần nữa.
Tay còn lại, chống lên bên gối cô.
Sầm Dao nằm trên giường nhìn anh.
Ánh mắt nhìn từ khuôn mặt tuấn tú của anh, rồi nhìn đến môi.
Trong ký ức, tối hôm qua họ lại hôn nhau.
Hơn nữa, là hôn sâu.
Cô hôn rất nhiệt tình, hận không thể nuốt luôn anh.
Vừa nhớ lại, liền cảm thấy cô cùng mất mặt.
“Tôi… tôi… cảm ơn”Sầm Dao cà lăm nửa ngày, chỉ nói được hai chữ này.
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“… Nếu như không có anh thì không biết tôi đã rơi vào tay ai nữa” Sầm Dao giải thích.
Sắc mặt của Thương Đình Lập nghiêm túc trở lại, anh ngồi thẳng người lên: “Tối qua nếu như không phải tôi đúng lúc đang qua đó, em đã rơi vào hang hùm của Thương Ngộ rồi! Tôi nhớ tôi đã dặn em rồi mà, tránh xa Thương Ngộ hết mức có thể, sao em lại xem như gió thổi qua tai vậy?”
“Tôi không có.” Sầm Dao giải thích: “Tối qua là Sầm Hoàn gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua đón nó.
Kết quả không ngờ bị một đám tiểu lưu manh giữ lại.
Sầm Hoàn cũng không biết từ đâu quen biết mấy người đó, tôi đưa Sầm Hoàn đi, bọn họ không cho, bắt tôi phải uống hết một ly rượu mới thả người.
Tôi cũng không ngờ ly rượu đó bị bọn họ bỏ vào thứ gì nữa”
Duy Thương Đình Lập nhíu mày.
Thằng nhóc Thương Ngộ này, vậy mà dám ra tay từ người bên cạnh Sầm Dao.
“Đúng rồi, tôi gọi điện thoại đất”
Nhắc đến Sầm Hoàn, Sầm Dao mới nhớ ra.
Tối qua không biết cô có an toàn vê nhà không.
Thương Đình Lập đưa điện thoại của mình cho cô: “Điện thoại của em bị thấm nước, hỏng rồi”
Sầm Dao vốn muốn lấy điện thoại của anh, nhưng lại dừng lại.
“Tôi vẫn nên dùng điện thoại của khách sạn đi!”
Cô gọi điện thoại cho Sầm Hoàn, không dám dùng điện thoại của anh.
Cho dù Sầm Hoàn không biết số điện thoại của anh.
Tóm lại thì vẫn nên tránh đi thì hơn.
Thương Đình Lập cũng không miễn cưỡng.
Sầm Dao quay số của Sầm Hoàn.
Cuộc gọi đầu tiên, Sầm Hoàn không bắt máy.
Cuộc gọi thứ hai, cuối cùng cũng kết nối được.
“A lô”
“Em dọa chết chị rồi.
Sao lại không nghe điện thoại chứ?”
Sầm Hoàn chóng mặt, ôm chăn ngồi dậy: “Em còn đang ngủ đó!
Đau đầu muốn chết!”
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà đó! Không phải chị đưa em về nhà à?”
Sầm Dao nghe Sầm Hoàn nói mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói: “Sầm Hoàn, tối qua sao em quen được mấy người đó vậy? Lần sau đừng làm quen bừa bãi với mấy người bên ngoài, có biết chưa?”
“Thật ra tối qua em mới quen biết họ thôi” Sầm Hoàn biết mình sai, cũng không giải thích nhiều, chỉ hứa: “Chị, không có lần sau.
Lần này chị đừng nói cho ba mẹ biết, em không muốn làm họ lo lắng”
Sầm Dao thấy thái độ biết nhận lỗi của Sầm Hoàn rất tốt, cũng không la rầy cô nhiều nữa, chỉ dạy dỗ hay câu rồi cúp máy.
Cúp máy xong, nhìn thấy Thương Đình Lập vẫn còn ở trong phòng.
Sầm Dao có chút ngượng ngùng liếc anh một cái: “Chủ tịch Thương, hôm nay anh không đi làm à?”
Thương Đình Lập ngẩng đầu nhìn cô: “Còn sớm”
“Tôi muốn đi tắm” Sầm Dao khế nói.
Ý chính là muốn Thương Đình Lập tránh đi.
Nhưng dường như anh