Cô không ngờ trong có bộ dạng thê thảm như vậy lại gặp trúng Thương Ngộ, còn không hiểu tại sao mà nghe điện thoại của Thương Ngộ, còn người gọi điện thoại bên kia thì lại đúng lúc là Thương Đình Lập.
Sầm Dao thở dài.
Cái người này thật giống như mình chẳng thể nào tránh được anh vậy.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.
“Có thể tự mình ra không?”
Tiếng Thương Đình Lập vang lên bên ngoài.
Anh vậy mà vẫn chưa đi.
Sầm Dao phớt lờ anh.
“Còn không ra thì tôi sẽ vào đó.”
Sầm Dao cuối cùng cũng không nhịn được tức giận: “Tôi khóa cửa ng rồi: Anh hơi bất lực nói: “Ở trong ngăn kéo của khách sạn có chìa khóa của các cửa”
Sầm Dao thầm mắng trong lòng, cái khách sạn gì vậy chứ?
“Tôi lập tức ra ngay.
Cô đáp lại anh.
Không dám tiếp tục ngâm người nữa, chỉ sợ anh thật sự sẽ xông vào.
Lúc nhặt lại quần áo trên mặt đất ương 74 Tôi không phải quân tử, càng không phải thánh để mặc, cô mới ngượng ngùng phát hiện ra, cô không có quần áo để thay.
Tối qua làm ầm ï một trận, quần áo này đều không thể mặc tiếp nữa.
“Bên cạnh có một chiếc áo choàng, mặc vào trước một lát đi” Giọng nói của người đàn ông lại vang lên một lần nữa ngoài cửa.
Sầm Dao nhìn thấy chiếc áo choàng tắm màu trắng trên băng ghế, bèn đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy áo quấn lên người.
Sau khi tắm nước nóng, Sầm Dao mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tuy rằng cơ thể vẫn còn hơi quay cuồng, nhưng không đến mức đi không vững nữa.
Cô mở cửa rồi đi ra.
Bởi vì chuyện tối qua quá ngượng ngùng, từ đầu tới cuối cô luôn lẩn tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn anh.
Biểu hiện của Thương Đình Lập hoàn toàn không giống cô.
Cứ như tối qua không hề xảy ra chuyện gì vậy, nói với cô: “Qua đây ăn sáng đi”
Sầm Dao đi qua, chỉ thấy trên bàn đã chất đầy cao lương mỹ vị.
Rất phong phú.
Nhưng chỉ có một bộ chén đũa.
Sầm Dao cuối cùng cũng liếc anh một cái: “Anh ăn rồi à?”
“Ừm?
Anh nhàn nhạt gật đầu, đặt thuốc và một ly nước vào tay cô: “Ăn xong bữa sáng nhớ uống thuốc.
Một ngày ba lần, mỗi lần hai viên.
Nếu vẫn còn cảm thấy không thoải mái thì phải đến bệnh viện kiểm tra tổng quát”
“Cảm ơn” Sầm Dao cảm ơn anh.
Thương Đình Lập chỉ vào một chiếc túi trên ghế sô pha: “Quần áo, lúc đi thì thay vào.”
Sầm Dao nhìn về bên đó, lại đảo mắt nhìn anh một cái.
Trong lòng có một đợt sóng gợn lên.
ng 74 Tôi không phải quân tử, càng không phải thánh Nghĩ đến vị Điền tiểu thư kia, không thể nhịn được hỏi một câu: “Anh đối với mỗi người phụ nữ đều ân cần như vậy sao?”
“Gì cơ?” Tiếng của cô rất nhẹ, nhẹ đến gần như đang tự lẩm bẩm một mình, Thương Đình Lập nghe không rõ.
Sầm Dao mới kinh ngạc phát hiện bản thân vì mới hỏi gì, giọng điệu đó nghe thật là chua, cũng may anh không nghe thấy.
Cô lắc đầu: “Không có gì.
Tóm lại, lần này thật sự rất xin lỗi, mang đến cho chủ tịch Thương nhiều rắc rối như vậy.
Nhất định sẽ không có lần sau”
ơng 74 Tôi không phải q ảng không phải thánh nhâ Mấy câu cuối cùng của cô vô cùng xa cách, khách sáo.
Giống như đang cố hết sức xóa sạch mọi quan hệ với anh.
Rất chói tai.
Có lẽ cô đã quên mất, tối qua cô đã khiêu khích anh như thế nào!
Đôi mắt ảm đạm của Thương Đình Lập nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó khiến cho Sầm Dao cảm thấy không tự nhiên.
Cô chỉ uống một ngụm nước, thì thầm: “Tôi không đi ngay đây, thời gian không còn sớm nữa”
lông phải quân t Anh sải bước nhưng không lập tức rời đi.
Thay vào đó, anh cúi người, một tay chống lên bàn, một tay vòng qua sau lưng ghế của cô.
Anh cách cô rất gần.
Gần đến mức, khi nói chuyện, môi anh gần như vô tình chạm vào: vành tai cô: “Sầm Dao, nếu như em thật sự không muốn cùng tôi có chuyện gì, cảnh tượng tối qua khóc lóc cầu xin tôi làm em, sau này tốt nhất đừng để xảy ra nữa!”
Sầm Dao cắn môi.
Lời của người đàn ông, khiến cô cảm thấy xấu hổ ngượng nghịu vô cùng.
g 74 Tôi không phải quân tử, càng không p “Tôi không phải là quân tử, càng không phải thánh nhân, quá tam ba bận: Bốn chữ cuối cùng, hạ thấp như một lời cảnh cáo.
Sầm Dao chịu không nổi sức nóng từ đôi môi mỏng của anh, cắn môi, không cử động.
anh nói xong rồi, cô thật sự xấu hổ muốn chết.
Cánh cửa đã đóng lại.
Thương Đình Lập đi rồi.
Sầm Dao ngồi đó nhìn chằm chằm vào đồ ăn sáng trên bàn, bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa.
Cô chỉ uống thuốc, đứng dậy khỏi sô pha cầm lấy quần áo.
Bên trong túi, ngoài quần áo ra, lại còn có một chiếc điện thoại.
Một chiếc Iphone 8 mới toanh.
Quần áo cũng là trang phục mùa mới của Dior.
Người đàn ông này thật đúng là giàu có.
Sầm Dao thất thần một lúc, vẫn lấy sim từ chiếc điện thoại bị hỏng của mình ra, nhét vào điện thoại mới.
Còn may là sim vẫn dùng được.
Vừa mở điện thoại lên, vô số cuộc gọi nhảy ra.
Có của Khương Oánh Oánh,