“Chuyện riêng?” Nguyên Kính Chi cười một tiếng, dáng vẻ không quan tâm rồi đứng dậy.
Lúc đi qua Sầm Hoàn, anh ta không nhịn được mà nhìn Sầm Hoàn thêm vài cái, ánh mắt dường như rất tự hào về Sầm Hoàn, ngay cả ông chủ cũng có thể thu hút được.
Sầm Hoàn bị nhìn đến đỏ cả mặt, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, tim đập càng nhanh, lại có chút mật ngọt khó tin.
“Chủ tịch Thương.” Cô ta nhẹ nhàng chào hỏi, nhìn một cái liền chuyển tầm nhìn đi, không dám nhìn nhiều, lông mi rủ xuống.
“Ngồi đi.” Thương Đình Lập thờ ơ nói.
Sầm Hoàn ngồi xuống đối diện anh, hai người cách nhau một cái bàn, Sầm Hoàn chỉ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.
Hai tay người đàn ông khoanh lại đặt trên bàn, tầm nhìn của cô ta rơi vào ngón tay anh, ngón tay thon dài đẹp mắt, thật sự khó có ai sánh được.
“Cô và Thương Ngộ rất thân sao?”
“A?” Anh đột nhiên hỏi như vậy khiến Sầm Hoàn sực tỉnh.
“Anh nói tiểu Thương tổng?”
“Theo như tôi biết, tối qua hai người uống rượu cùng nhau.”
Môi Sầm Hoàn khẽ hé ra.
Cô ta không dám tin, sao chủ tịch lại biết hành tung của cô ta?
“Sao chủ tịch Thương lại biết tối qua em ở cùng cậu Thương?”
“Tôi tự có cách để biết.” Thương Đình Lập thờ ơ đáp.
Nhưng cách trả lời này rơi vào tai Sầm Hoàn lại có ý khác.
Trong lòng cô ra nở hoa, đáp: “Em và cậu Thương thật ra không thân.
Tối qua là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Nhưng sẽ không có lần sau đâu! Em không phải người thích uống rượu.
Không, phải nói là, thật sự thì bình thường em đến một giọt rượu cũng không uống.”
Sầm Hoàn khẩn thiết nói.
Nói đến cuối cùng, mới phát hiện tâm tình có chút kích động, cô ta nhẹ giọng cười nói: “Xin lỗi, chủ tịch Thương, em nói nhiều quá.”
“Được vậy là tốt nhất.” Thương Đình Lập nhìn cô, sắc mặt từ đầu đến cuối đều giữ vẻ dịu dàng: “Sau này, hy vọng cô có thể cố gắng duy trì khoảng cách với Thương Ngộ.”
Lúc Sầm Hoàn ra khỏi phòng làm việc thì gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng.
Cả người đều lơ lửng như ở trên mây, mọi cảm giác đều trở nên không thật.
Nguyên Kính Chi nhìn thấy cô ta đi ra mới tiến vào.
Anh ta mỉm cười: “Anh làm gì con gái nhà người ta vậy? Lúc đi vào còn tốt đẹp như thế, ấy vậy mà lại đỏ mặt đi ra thế kia.”
“Bớt nói nhảm đi.”
“Tôi không nói nhảm.
Trước đây đâu có thấy anh nói chuyện riêng với nhân viên nào chứ.
Sao hả? Anh thích kiểu con gái như vậy à?”
Thương Đình Lập đập tay lên đầu anh ta: “Tôi không có hứng thú với mấy cô gái kiểu đó.”
“Thích loại nhiệt tình à?”
Thương Đình Lập không đáp, nhưng trong lòng lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phong tình kia.
Cô là kiểu người thành thục à?
Thật ra cũng không phải.
Thỉnh thoảng cũng có chút ngây thơ.
Nhưng trong mắt anh, kiểu ngây thơ này rất đáng yêu.
“Này! Nhớ ai vậy?” Nguyên Kính Chi huơ tài liệu trước mặt anh.
Anh sực tỉnh, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đây, có chuyện liên lạc thì sau.”
“Này! Vậy là hôm nay anh đến chỗ tôi chỉ là vì tìm cô gái kia à? Còn nói bản thân không thích kiểu như vậy, lừa ai chứ!”
Thương Đình Lập không giải thích với anh ta, chỉ đi ra khỏi phòng làm việc.
…
Sầm Dao ra khỏi khách sạn, đến đồn cảnh sát báo án.
Sau khi hỏi một số tình tiết cơ bản, lại biết được cô không bị thương tích hay mất mát gì, liền để cô đi.
Sầm Dao hơi bực mình cách làm việc của họ, nhưng cũng không có cách nào khác.
Về đến nhà, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đúng giờ uống thuốc, thân thể mới khỏe hơn một chút.
Hơn năm giờ một chút, Sầm Hoàn gọi điện thoại đến.
“Chị, tối nay em mời chị ăn cơm, coi như cảm ơn tối qua chị đã đến đón em.” Giọng điệu của Sầm Hoàn rất vui vẻ.
Sầm Dao lại không vui nổi chút nào: “Được, em chọn địa điểm đi, lát nữa chị đến.”
Sầm Hoàn gửi địa chỉ nhà hàng cho Sầm Dao.
Sầm Dao thay quần áo rồi bắt xe qua đó.
Xe của cô, từ ngày đi tìm Nhậm Minh Huyên thì vẫn luôn đậu ở nhà họ Bộ, cô cũng không có đi lái về.
Nghĩ lại, chiếc xe đó cũng là ba chồng Bộ Minh Viễn tặng cô.
Hôm nay nếu đã quyết định ly hôn thì cũng không cần mang xe về nữa.
Lúc Sầm Dao đến nhà hàng thì thấy Sầm Hoàn vẫy tay gọi cô.
Sầm Hoàn gọi đồ ăn, cái này cũng muốn cái kia cũng muốn.
Sầm Dao ngăn cô ta lại: “Chúng ta