Lửa Nhỏ Hầm Thanh Mai

Ngẫu Nhiên Gặp Được.


trước sau

Tháng sáu trời thật nóng còn có tiếng ve kêu, trong vườn trường, trường trung học phụ thuộc Khánh Đại đang tiến hành thi khảo thí, toàn bộ trường đang vô cùng an tĩnh, không còn giống như lúc ngày thường ầm ỹ náo nhiệt.

Cửa sổ phòng học mở toan, chiếc quạt gió trên trần nhà đang “Ô ô” mà ra sức vận chuyển, phía dưới là từng khuôn mặt đang rất nghiêm túc làm bài thi.

Kỷ Cẩn Ni cột một chùm tóc ra phía sau đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hai má lại phiếm hồng, sống lưng thẳng tắp ngồi đó.

Cho dù là đang ở đâu cũng bày ra một tư thái người tốt, khí chất toát ra từ trên người cô nhìn qua chính là không giống với những người khác.

Cuối cùng cũng thi xong rồi, cô ngồi lại tại chỗ nhìn tốp năm tốp ba bạn học đi ra khỏi trường, người đã bắt đầu thưa dần cô mới đứng dậy đem ghế dịch đến dưới bàn học, người đã ít đi rất nhiều nhưng trời vẫn còn rất nóng.

Cô vừa đi xuống tới lầu một liền nghe được giọng nói của Dư Tử Oánh, nhẹ nhàng hoạt bát mà gọi cô: “Nini!” Vẫy vẫy tay chạy chậm về phía cô.

Một khuôn mặt quả táo đáng yêu giờ phút này đã đỏ lên một mảng, cô lấy một tờ khăn giấy đưa qua cho cô ấy: “Cậu không thấy nóng hay sao?”

Dư Tử Oánh nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của cô bạn, vội vàng nhận lấy tờ khăn giấy: “Đi đi đi, ra trường học lại nói, mới tháng sáu trời đã nóng như vậy rồi.”

Ngoài trời nắng gắt như lửa, Dư Tử Oánh dáng người cao, cầm ô che nắng bung ra, quay đầu nói: “Đi Đông Hồng Lộ, tớ đã đặt phòng rồi.”

Kỷ Cẩn Ni nhìn cô ấy, cười tủm tỉm đáp: “Được.”

Đây là một nhà hàng mới mở của một người bạn, nghe nói rất được, lúc trước bận thi nên chưa dám đi, đã nhắc mãi bảy tám lần rồi.

Trên đường các bạn học tốp năm tốp ba mà đi cùng một chỗ, nhìn thấy hai bạn nữ sinh dung mạo xinh đẹp đi tới, một người mặt quả táo hoạt bát đáng yêu, một người mặt trứng ngỗng nhàn nhã xinh đẹp, nhìn là có thể nhận ra ngay hai người là ai. Dư Tử Oánh và Kỷ Cẩn Ni, ở trong trường học cho dù chưa được nhìn thấy qua thì cũng đã nghe nói qua tên của hai người này, trong đó còn có một người trong đội khiêu vũ.

Trên đường đi lúc nào cũng có người thường thường nhìn qua, còn cùng bạn học nói nhỏ với nhau, hai người cũng đều không có để ý tới, trên đường đi có gặp bạn học quen biết thì chào hỏi một câu rồi lập tức đi đến cổng trường.

Ngồi vào trong xe, Kỷ Cẩn Ni nói với chú Lý là đi Đông Hồng Lộ, chú ấy nhìn vào kính chiếu hậu cười với cô gật đầu “Được.” một tiếng.

Chú Lý là tài xế của nhà cô, dáng người không cao lắm, màu da có hơi đen, trên mặt lúc nào cũng luôn là vui cười hớn hở.

Kỷ Cẩn Ni cũng không có hoạt bát lắm, thường thường phụ họa hai câu với Dư Tử Oánh, trên đường đi cô bị cô ấy chọc cười đến đôi mắt cong cong, càng đừng nói chi tới chú Lý.

Tiếp tân nhà hàng thấy có hai cô học sinh xinh
đẹp vào quán, hỏi qua mới biết là đã đặt một phòng nhỏ, ngay sau đó gọi phục vụ tới dẫn đường cho hai cô đi vào.

Vừa vào cửa chính là đại sảnh, trên lầu là phòng riêng có lớn có nhỏ, nhà hàng tương đối vẫn là an tĩnh thoải mái, trang trí cũng lịch sự tao nhã.

Đi lên tới lầu hai, Dư Tử Oánh đi vào phòng trước, Kỷ Cẩn Ni hỏi đường đi toilet.

Khu hút thuốc đang có mấy người đàn ông cao lớn đang đứng nói chuyện, cô nhìn thấy có một bóng dáng có chút quen mắt, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, anh ấy hiện tại còn chưa có trở về đâu, liền đi thẳng vào trong toilet nữ.

Lúc ra ngoài còn có chút hoài nghi, nên lại lặng lẽ mà liếc mắt nhìn lại một cái muốn xác nhận, dư quang lại thoáng nhìn thấy một người đang đi về phía cô: “Nini?” Giọng nói trầm thấp dịu dàng.

Kỷ Cẩn Ni vừa mới nghe được giọng nói này, trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười , lập tức xoay người chạy chậm nhào vào trong lồng ngực của người đàn ông, giọng nói ngọt ngào mà gọi: “Anh hai.”

Thật là anh rồi, cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm cơ.

Mấy người đàn ông bên kia nghe thấy tiếng gọi “Anh hai”, ai nấy đều rất tò mò, mấy người họ lúc nãy cũng đều nhìn thấy, cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp, giọng nói còn ngọt ngào giống như lấy từ trong hũ mật ra vậy, “Anh hai?”, nhà cậu ấy không phải chỉ có hai anh em trai thôi sao?

Người đàn ông bị cô ôm dáng người thật mạnh mẽ thon dài, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, trên mặt tràn đầy ý cười khiến cho cả người nhìn qua lại rất điềm đạm ấm áp.

Lương Trấn Khiêm nhìn cô gái trong lòng ngực, sờ sờ lên cái đầu nhỏ của cô gái, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “Cùng đến với bạn học à?”

“Dạ.” Kỷ Cẩn Ni trả lời anh một tiếng, bắt được bàn tay to đang ở trên đầu cô: “Anh tới với ai?”

“Tụ hội bạn bè.” Vừa nói anh vừa xoay tay nắm lại bàn tay của cô gái miết miết xoa xoa lại nói thêm một câu: “Ăn xong cùng nhau trở về.” nói xong liền buông ra cô gái trong lòng ngực, đợi cô đi xa rồi mới xoay người.

“Cậu được lắm, từ đâu lôi ra một cô em gái?”

“Em gái lớn lên cũng thật quá xinh đẹp!”

“Cậu coi, tôi còn có một thằng em đang học trung học…”

Còn có một người không biết xấu hổ mà nhái giọng kêu “Anh hai.”….

…….

Nghe thấy mấy cậu bạn trêu ghẹo mình, Lương Trấn Khiêm cong cong môi cười… Em gái?

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện