Làm đàn ông có thể cười nhưng không được khóc ,
Có thể rơi nước mắt nhưng không để người thân mình nhìn thấy !
Ngày trực lên mười tuổi đã cầm lấy kiếm gỗ , lẩm nhẩm đọc kinh văn , ngồi ngộ đạo trời đất , ngày tháng dần trôi...
Trong cái gia đình nhỏ bé đó , vẫn tràn đầy sự ấm cúng . Tuy nói là một môn phái nhưng không sắp đặt cái gọi là tổng đàn , phân đàn , không có việc thì rất ích tìm nhau , mọi người đều chuyên tâm tu hành , hưởng thụ cuộc sống bình yên chốn Hưu Lương .
Buổi tối năm Trực được tròn mười hai tuổi !
Buổi cơm tối đó , bên ánh đèn dầu...
Gia đình ấm cúng đó vừa ăn xong một chầu thật ngon ăn mừng cho cậu con trai của họ , Trực càng lớn càng ăn khỏe , càng phát triển nhanh , cơ thể săn chắc lại thông minh sáng dạ khiến cho cha mẹ rất mực mừng thầm . Cơm nước xong xuôi , Trực ngồi cười đùa với cha mẹ mình , ông Thành suốt ngày cứ bên Trực không rời .
Chợt Thành nhìn thật kỹ Trực rồi nói , gương mặt nghiêm túc :
- Hôm nay sinh nhật con , cha quyết định tặng cho con một món quà thật đặc biệt !
Cậu bé kháo khỉnh nghe đến đây hai mắt mở to , cái miệng lại cười rộ , nôn nóng hỏi :
- Là gì thế ba ?
Thành cười hà hà vuốt râu ra chiều đắc ý , Ngót ở bên che miệng cười cười . Thành ra hiệu cho con trai ở lại , tự mình đi vào phòng riêng , một lát sau bước ra cầm theo hộp gỗ dài .
Bề mặt hộp gỗ bóng loáng , một màu đen tuyền , có khảm xà cừ hình rồng phượng rất bắt mắt , lại cảm thấy như có tiếng ngâm khe khẽ từ trong thoát ra .
Vừa nhìn , Trực biết ngay thứ trong hộp chẳng phải đồ thường ! Cậu bé lăng xăng lên , chạy lại nhìn trầm trồ vào cái hộp tựa như muốn giựt phăng lấy , Thành thấy thế vuốt râu ra chiều đắc ý .
Thành ngồi xuống cái ghế , trân trọng đặt cái hộp gỗ lên đùi rồi lấy tay vuốt vuốt nó nói :
- Thứ trong hộp này có rất nhiều người thèm muốn , trong này có chứa một thanh mộc kiếm , thanh mộc kiếm này mang tên là Phụ Ân , là do một vị cao nhân trưởng phái năm xưa , đã trong kỳ ngộ có được , có thể nói nó là một trong thập đại chí bảo của thế giới tu đạo chúng ta . Có thanh kiếm này , con sẽ trở thành một trưởng phái tiếp theo đầy uy lực . Nhưng...
- Nhưng sao hả ba ?
Trực nãy giờ vẫn say mê nghe lấy thì tò mò hỏi thêm . Thành lại vuốt vuốt chồm râu nói :
- Nhưng không phải ai cũng làm chủ nhân của nó được , đã có hàng trăm người trích màu vào thân kiếm để nhận chủ nhưng thanh kiếm này xưa nay chỉ nhận ba người làm chủ , con có thể thành chủ nhân của nó không là do bản thân mình .
Thành cười cười , nhìn con trai mình xem thử phản ứng . Trực lấy tay vuốt vuốt cằm bắt chước bà mình , giả bộ ra chiều suy nghĩ rồi nói :
- Vậy tại sao nó có tên là Phụ Ân hả ba ?
Thành thở dài , có một nét thê lương , kể vắn tắt lại :
- Là năm đó , vị đó trước khi thành trưởng phái , trong lúc gặp nạn , cận kề sống chết thì được một người con gái bình thường cứu giúp , lúc đó vì trả ơn đã lỡ hứa rằng sẽ làm cho người con gái đó một điều kiện . Vài năm sau , người con gái đó yêu cầu điều kiện là cùng kết thành vợ chồng với nhau , nhưng tổ huấn răng dặn , vị cao nhân đó làm sao có thể lấy ai ngoài con trưởng lão ? Vậy rồi , người con gái bình thường kia ở tại Hưu Lương này cho đến khi chết già , chỉ mong vị cao nhân đó thực hiện lời hứa . Vị cao nhân kia cũng chết trong đau khổ , đặt tên thanh kiếm này là Phụ Ân , cốt để nhớ đến một món nợ chưa trả năm xưa .
Trực rùng mình , thanh kiếm này có cả một câu chuyện như thế kia à ? Thật là..... quá sức tưởng tượng . Cậu bé nghe câu truyện đó mà mãi mê , là vị trưởng phái năm xưa đúng , hay là người con gái đó đúng ? Thật là rắc rối mà !
- Thôi được rồi , bỏ qua nó đi . Con có muốn thử máu nhận chủ hay không hả ?
Giọng nói của ba làm Trực chú ý lại hiện tại , cậu bé cười cười nhanh chóng bỏ qua thắc mắc trong lòng . Nhìn lăm lăm vào hộp gỗ như chỉ đợi vồ lấy chạy đi làm Thành cười rất hả hê , lão từ từ mở nắp hộp ra .
Cạch !
Một tiếng ngâm dài !
Như tiếng phượng ngâm , để báo hiệu trăm năm ngủ vùi đã thức giấc ! Trực giật mình với thanh kiếm gỗ đó . Người cây kiếm là một màu đỏ như thép gỉ , lưỡi kiếm khắc đầy những văn từ câu chú đến hoa mắt mà trên đấy thấy loáng tháng một con phượng , một con rồng nhỏ xíu lúc ẩn lúc hiện đang rượt bắt nhau . Cây kiếm đang phát ra một ánh sáng nhàn nhạt !
Trực hít một hơi vào , đồ tốt mà , không đạt được thì uổng lắm !
Trực tiến lại , đưa ngón tay ra bóp mạnh , mặt hơi nhăn lại vì đau . Một giọt máu đỏ rớt ra , hòa vào thân kiếm !
- Cràooooooooo
Một tiếng rồng rống !
Thanh kiếm Phụ Ân run lên bần bật , Trực hồi hợp chờ giây phút sau cùng !
Chợt ! Một cảm xúc ùa vào trong lòng Trực !
Một cảm giác thê lương tột cùng !
Nổi đau .... nổi đau đến tận cùng trái tim....
Nút thắt của một câu chuyện cổ xưa mà không có nhiều người biết....
Là gì nhỉ ? Trực muốn biết , cảm giác đó lại mất đi , Trực giật mình hoàn tỉnh lại từ trong nổi đau đó thì ba râu ria đang cười rất vui vẻ , thanh kiếm Phụ Ân đang bay lơ lững trước mặt Trực !
Được....được rồi sao ?
- Giỏi giỏi , con trai ba phải thế chứ !
Thành lại đến , vỗ vỗ vai Trực tỏ ý hài lòng .Lại vuốt râu cười không ngớt ra chiều rất đắc ý , như lão sợ râu mọc nhiều quá nên muốn bứt cho hết . Trực không vội trả lời , cái cảm giác buồn đau đó tuy đã mất đi nhưng lại ngưng đọng một cái gì đó trong lòng làm Trực trầm tư . Mẹ Ngót bên kia cũng đang che miệng cười sự thất thố của ba .
- Chúc mừng trưởng phái nha , sinh được quý tử , cả thanh Phụ Ân khó tính bao năm qua mà cũng chịu nhận chủ , sau này chắc chắn Trực sẽ là làm Lộc Thành của chúng ta vang danh khắp chốn .
Một giọng nói dịu dàng , dễ nghe từ cửa truyền vào . Thành nghe được giọng nói này thì cười cười không ngớt , đứng dậy nói ngay :
- Khách quý , khách quý , xin mời vào nhà trước .
Trực tò mò nhìn ra , từ ngoài bước vào một bà dì rất đẹp . Làn da trắng sửa , gương mặt sắc sảo , lại có một nét gì đó uyên bác , bà dì đó còn dẫn theo một đứa bé gái đáng yêu nữa . Bé gái này mà lớn lên , chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như bà dì này nha .
Mặt Trực hơi bối rồi , vì bà dì này là trưởng lão của phái , tên là Lý Thị Tuyết còn đứa bé gái kia là Lý Thị Cẩm Châu , chỉ nhỏ hơn Trực một tuổi . Và...con bé đó sẽ là vợ Trực trong tương lai , hỏi sao mà không run...
Tuyết nhìn Trực cười cười hiền hậu , Trực cười lại , gãi gãi đầu rồi cười chào