Làm đàn ông có thể cười nhưng không được khóc ,
Có thể rơi nước mắt nhưng không để người thân mình nhìn thấy !
Thành đã đi được một tuần , mọi chuyện ở Hưu Lương vẫn diễn ra theo đúng cách của nó .
Từ lúc có được Phụ Ân , Trực ngày nào cũng siêng năng học tập đạo thuật , và nhất là cậu bé ấn tượng với cảnh xuất hiện của các đạo sĩ đêm đó . Cậu quyết định phải trở nên giỏi như những người đó !
Trực đang ở một khu cỏ trống trong làng , thanh Phụ Ân nắm chặt , đặt trước mũi , miệng lẩm nhẩm đọc những câu từ khó hiểu .
- !#@%&*
Yáaaaa !
Một tiếng thét to ! Thanh Phụ Ân trảm ngang không khí !
Trực nghiêng người , lao vút lên phía trên , bất chợt từ hai bên lại có thêm hai hình người y hệt Trực xuất hiện , cùng lao lên . Trên bãi cỏ có đến ba Trực !
Dừng !
Trực hãm tốc lại , đứng lại tại chổ . Hai bóng người lao ngang qua người Trực rồi biến thành hai luồng khói trắng , tan vào hư vô .
Mặt Trực tươi cười không ngớt , cuối cùng cũng tạo ra được ảo ảnh rồi ! Cậu bé lau mồ hôi trên trán đi , lại vuốt ve thanh Phụ Ân trên tay rất mực yêu quý .
- Hay quá đi , bạn làm cách nào vậy ?
Hở ? Giọng một cô bé làm Trực giật mình , xoay lại nhìn , phía xa xa ở kia có một cô bé đang vẫy vẫy tay hét to . Trực từ từ , hơi ngạc nhiên đi lại phía cô bé đó . Sao trước đây chưa gặp bạn này nhỉ ?
Chưa đợi Trực kịp đi đến thì cô bé đã chạy bịch bịch lại trước mặt Trực , cô bé gương mặt lanh lợi , da hơi ngâm đen , có thể nói không được đẹp nhưng nhìn được . Trực nghĩ nghĩ , chưa kịp nghĩ ra gì thì cô bé nói ngay , ánh mắt tò mò và đôi môi chí chóe :
- Sao lúc nãy bạn làm được như vậy dậy ?
Trực gãi gãi đầu nói :
- Đó chỉ là việc bình thường mà , mọi đạo sĩ đều làm được , chỉ là đạo thuật nhập môn thôi...bạn là....
Cô bé cười cười vui vẻ , ánh mắt háo hức nói :
- Không ngờ đạo sĩ giỏi vậy nha , vậy bạn cũng là đạo sĩ à ?
Mặt Trực đỏ lên , hơi ngại....mình có phải đạo sĩ không nhỉ ? Trực hơi luống cuống nói :
- Vẫn chưa phải ...
- Vậy sau này bạn là đạo sĩ , bạn giỏi thật đó nha ! Bạn tên gì thế ?
Hở ? Trực thật là dỡ khóc dỡ cười với cô bé này , quá nồng nhiệt đi , mình hỏi thì không trả lời mà cứ hỏi tấp nập mình . Trực gãi gãi đầu nói :
- Mình tên Trực , bạn tên gì ?
- Mình tên Trúc , xin chào bạn mới nha , mình mới chuyển vào đây sống cùng với ông mình . Mình chưa có nhiều bạn lắm , bạn làm bạn mình nha ?
Cô bé cười lên vui vẻ hỏi , Trực phì cười cô bé lanh quá xá này . Hỏi lại :
- Được rồi , chúng ta là bạn , ông Trúc là ai vậy ? Biết đâu Trực quen đó .
Cô bé cười cười , le lưỡi nói :
- Ông Trúc có biệt danh là ông Năm Trầu đó , tối ngày ông cứ ăn trầu hoài à .
Nói rồi cô bé lại cười hì hì .
- Hahaha
Trực phì cười vì cô bé quá ư là thú vị này , ông Năm Trầu Trực biết , đó là một ông bác khá tốt bụng và hiền . Trực bỏ qua một gốc cây , ngồi vào gốc cây để tận hưởng cái bóng râm , cô bé kia chạy theo ngồi kế bên . Vẫn chí chóe hỏi không ngừng :
- Ba bạn tên gì ? Bạn ở đây từ nhỏ à ? Ở nơi này có gì thú vị không ? Nhà bạn làm gì ?....
Trực thật sự là định trả lời câu trước thì câu sau đã đến làm có chút tắt máy , làm sao trả lời bấy là nhiêu câu hỏi đó đây ?
- Cha mẹ bạn cũng ở đây với ông Năm Trầu à ?
Trực hỏi vu vơ một câu , không suy nghĩ gì . Cổ máy gieo câu hỏi kia tự dưng im lặng khi nghe câu hỏi đó , gương mặt lại trở nên buồn rười rượi , nét hoạt bát lúc nãy đã không còn nữa . Trực cảm thấy có gì đó không ổn , nhìn chằm chằm Trúc , nhưng lại không biết phải nói gì . Một lát sau Trúc nói , giọng nói có phần nghẹn lại :
- Cha với mẹ... đã... chết rồi....ở ngoài kia người ta đang đánh nhau....nhiều người chết lắm....họ có súng nữa.....cha mẹ Trúc cũng chết...ông...ông đem Trúc về nuôi......ức....ấc....ức.....
Hả ? Trực hoảng lên , cô bé từ nói lại chuyển sang khóc , hai tay úp vào mặt . Làm sao bây giờ ? Trực làm gì có kinh nghiệm với mấy việc này .
Mày Trực nhăn lại , ra chiều suy nghĩ !
Bộp !
Cánh tay của Trực đặt nhẹ lên đầu Trúc xoa xoa , mặt cười thật tươi nói :
- Không sao nữa rồi !
Trúc hai hàng nước mắt rưng rưng ngước lên nhìn Trực . Nụ cười tươi của Trực làm cô bé bất ngờ . Trực chỉ là bắt chước một thằng bạn dỗ ngọt em nó lúc khóc giống vậy chứ không có cao kiến nào hơn cả .
- Trúc , Trúc ơi ? Về nhà ăn cơm ! Trúc !
Giọng nói của ông Năm Trầu làm Trực giật mình ! Trúc nghe giọng của ông Năm Trầu thì môi trề ra , dường như cô bé chơi chưa đủ . Cô bé nhìn Trực , cười tươi trở lại nói :
- Nói chuyện với bạn vui thật , ngày mai hẹn gặp lại bạn ở chổ này nha . Trúc về nhà ăn cơm đây . Tạm biệt !
Trực thật là không còn đường đỡ được cô bé này , từ khóc chuyển sang cười nhanh đến thế cơ à ? Trực cũng cười cười vẫy tay chào cô bé .
Thấy bóng lưng cô bé chạy lại bác Năm Trầu , bị la gì đó nhưng cô bé trả treo lại rồi hai ông cháu nắm tay nhau về nhà . Lúc đi , Trúc còn quay lại nhìn Trực , từ phía xa vẫy vẫy tay chào .
Tự dưng Trực cũng thấy đói nên chạy tuốt về nhà ăn cơm . Không biết hôm nay mẹ nấu món gì nhỉ ?
Từ ngày hôm đó , mỗi ngày Trực đều đến bãi