Trước lớp học, Long vẫn đang cầm điện thoại trong tay, gương mặt trầm tư gì đó, nghe loáng thoáng Long nói vài câu :
- Tại sao phải trả lời câu hỏi này ?
- .............
- Thôi, tao cúp máy đây, nếu nó thật sự cần thì tao sẽ ày một câu trả lời. Được chứ ?
- ...............
- Vậy tao cúp đây, chúc mày chiều vui vẻ.
Cạch !
Tiếng điện thoại của Long cúp máy, đôi mắt Long hơi chau lại, dường như gặp một vấn đề nan giải nào đó.
Long hơi cúi đầu, từ từ bước đến cầu thang đi bộ xuống, dường như hắn nghĩ suy cái gì đó rất quan trọng, mỗi lần hắn tập trung thế thì lại quên hết xung quanh đi !
Lúc đó, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn ta là một giọng nói trong sáng và hiền hậu :
- Anh Long...
Giọng nói này là....
Long ngẩng đầu lên nhìn một cô gái nhỏ nhắn, có nét đơn giản và trong sáng lại rất yếu ớt đang đứng trước mặt mình, nụ cười tươi chợt xuất hiện trên môi Long, bước gần đến thiên thần nhỏ bé đó, Long nhìn nhìn gương mặt đang thẹn thùng của cô gái mà cười vui vẻ hỏi :
- Anh Long đây, sao không nói gì là sao ? Em khỏe hẳn chưa ?
Dao hơi cúi đầu xuống, hai tay đan đan vào nhau, loay hoay một hôi mới run run nói ra một câu :
- Hôm đó em thấy anh bị thương nặng lắm, anh....anh vẫn còn đau đâu đó phải không ? Anh đã đi bệnh viện nào rồi ?
Long nhìn gương mặt thẹn thùng lại đỏ lên của Dao thì bật cười haha rồi cố ý ngó xuống gương mặt đang cúi xuống của Dao làm Dao giật mình, Long đưa tay lên vuốt vuốt cái mủi nhỏ của Dao cười nói :
- Anh khỏe hết rồi, nội công thâm hậu mà, haha, sao ? Có lo cho anh thật không đó hả ?
Dao càng ngượng ngạo hơn nữa, cô bé mở miệng nói nhanh :
- Có ! Có mà ! Em lo anh có chuyện gì mỗi ngày....
Lúc đầu lớn, lúc sau lại nhỏ dần, đôi mắt cô gái lại bắt đầu ươn ướt, Long thấy cảnh này thì....hỡi ôi tuy dễ thương đáng yêu mà sao mau nước mắt thế này !
- Thôi thôi được rồi nè, sao hôm đó em bị bắt vậy ?
Dao nghe xong, nghĩ nghĩ, nhớ ra gì đó rồi nhìn Long nói :
- Có một người lại hỏi em là có phải đang chờ anh không, em nói phải thì tự nhiên xung quanh tối xầm lại, em không còn biết gì nữa, khi tỉnh lại thì đã thấy anh rồi.
Long gãi gãi đầu, thì ra đây là lý do không nghe thấy cô ấy kêu cứu, nhưng tại sao bọn họ lại biết Dao đợi mình nhỉ ?
- Anh Long còn muốn hỏi gì nữa không ?
Dao lại đột ngột hỏi một câu, Long cười cười xoa đầu Dao rồi nói :
- Không có, mà nếu có chuyện gì thì cứ yên tâm, sẽ có anh luôn luôn bảo vệ em mà !
Dao mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, cô gái lại loay hoay như muốn nói gì đó, Long im lặng nhìn Dao lắc qua lắc lại, đan tay qua lại một hôi thấy vui vui, lúc này cô gái mới ngượng ngùng nói :
- Lần này em hẹn anh không được, chúng ta có thể hẹn lại lần nữa không ?
Long mỉm cười nói :
- Được ! Khi nào ?
Dao mỉm cười hiền hậu nói :
- Sáng chủ nhật tuần này anh nhé ! Vẫn là ở chổ củ !
Long mỉm cười ấm áp gật đầu, Dao đan đan tay nói tiếp :
- Vậy...giờ em về trước nha ! Chúc anh buổi tối vui vẻ !
Long gật đầu nhẹ, rồi vẫy tay với cô bé, Dao đi lấy xe, còn quay lại nhìn Long mấy lần rồi mới đi. Long ngồi một chổ cười cười thú vị !
Long nhìn theo bóng Dao xa dần mới từ từ bước ra khỏi trường !
Bập !
Một bàn tay nặng nề đặt lên vai Long !
Thấy quen quen....
Long xoay người lại, thì ra là An !
Long có dặn An ở nhà nhưng An vẫn cứ lặng lẽ bám theo để bảo vệ Long, nhưng cũng may là khả năng ẩn núp của An cũng giỏi thật, không hiểu là học được từ đâu nữa nên không ai phát hiện ra An cả, thấy An vỗ vai mình nên Long cũng hơi bất ngờ, cười cười hỏi :
- Chuyện gì vậy ? đừng nói với em là anh đói đó !
An mặt vô cảm lắc nhẹ đầu, mặt Long hơi hòa hoãn lại, có chuyện gì...
- Em dâu ! Bị, theo dõi !
An lạnh nhạt nói ra từng chữ một, lông mày của Long nheo lại, nhìn An nói :
- Em hiểu rồi ! Nếu em đoán không sai chắc là do người có căn tu theo dõi.
Nói xong, Long móc từ trong túi ra một cái găng tay và một cái khẩu trang đen .
Găng tay mang vào tay trái !
Khẩu trang mang vào, rồi nhanh như cắt, Long biến mất tại chổ mà không ai phát hiện !
Trong mắt An thì khác, Long vừa lao vút đi theo hướng Dao vừa đi lúc nãy nhưng vì tốc độ quá nhanh nên người thường không nhìn kịp !
Rồi ! Sau sự biến mất của Long thì An cũng biến mất, cứ như là tan vào không khí vậy !
Lại vì mặt trời đang xuống núi, xung quanh ánh sáng có phần leo lét lại nên mọi người chỉ thấy hai bóng đen vụt qua, lại vì hối hả về nhà sau giờ tan sở nên không ai thật sự quan tâm đến điều đó !
Hai bóng đen cứ thế ẩn hiện mà tiến lên !
Ở phía xa ! có một bóng đen khác xuất hiện rồi biến mất ở mấy tòa nhà quanh đường Dao đang đi, nhưng nó rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ cứ tưởng là nó không hề tồn tại !
Tiếng xe cộ ồn ào, người người hối hả, đường xá đông nghịt, ai còn quan tâm mấy bóng đen ẩn hiện không tiếng động ?
Bóng đen đó đang ẩn hiện chợt như kinh sợ cái gì, nó tăng