Vera đang rắc thuốc nghe vậy cũng không rõ Alvar muốn hỏi gì, em chỉ đáp;
“Anh cứ hỏi đi, nếu không phải chuyện gì bí mật thì em sẽ trả lời thật lòng!”
Alvar nghe vậy nhìn thẳng lên trần hang một lúc rồi hỏi;
“Những gì cô đã thể hiện ra trong mấy ngày qua...!có phải là tính cách thật của cô không?”
Vera nghe vậy cũng khó hiểu nhìn vào mặt Alvar đáp;
“Tất nhiên là tính cách em như vậy rồi, anh hỏi gì kì thế?”
Alvar nghe câu trả lời của Vera xong rồi nhìn vào ánh mắt của em thấy không có chút giả dối nào thì mới thở phào rồi tiếp tục trầm mặc, Vera thì không để tâm lắm vẫn chăm chú băng bó vết thương.
Alvar bỗng lên tiếng, nói với vẻ rất áy náy;
“Tôi rất xin lỗi vì thái độ không tốt của tôi lúc sáng nay, cũng xin lỗi việc hồi sáng tôi đã đẩy mạnh cô!”
Vera nghe vậy sững sờ trong chốc lát rồi lại tiếp tục băng bó, em mỉm cười nói;
“Có gì to tát đâu chứ, tuy em cũng không biết tại sao đội trưởng lại có ác cảm với em như vậy nhưng bây giờ không còn nữa là tốt rồi, với lại em còn nợ anh một ơn cứu mạng đó!”
Alvar nghe xong thì khóe mắt rưng rưng nhưng hắn cố nén lại, lúc này hắn cảm thấy Vera thật sự rất tốt bụng, hắn cố làm giọng mình trở nên bình tĩnh rồi nói;
“Cô cũng đã chữa trị và băng bó vết thương cho tôi hai lần như vậy cũng chả còn nợ tôi gì nữa đâu!”
“Được, vậy chúng ta hòa nhé, nhưng em có một thắc mắc là sao anh lại biết em ở đây, nơi này nằm ngoài khu vực cho phép của người quản lí mà?”
Nhắc đến điều này Alvar nhìn Vera lên giọng nói;
“Cô cũng còn biết nơi đây nằm ngoài khu vực cho phép à, cô đúng là liều thật đấy, nếu không phải tôi lần theo mùi hương của cô thì sao tìm đến đây được! Cô mà xảy ra chuyện gì thì kẻ đầu tiên bị xử lí chính là tên đội trưởng này đấy.”
Vera nghe Alvar mắng vậy cũng biết là lần này mình đã quá chủ quan và vi phạm quy củ của người quản lí nhưng em lại ngạc nhiên hỏi;
“Anh có thể lần theo mùi hương của em mà tìm đến được đây sao?”
Alvar bị hỏi như vậy vội quay đầu đi hướng khác rồi mới lên tiếng giải thích;
“Trong khu rừng nguy hiểm này chỉ có thợ săn và hung thú, mà tất cả các thợ săn thì đều là nam chỉ có duy nhất cô là nữ giới, cô có một mùi hương đặc trưng dễ phân biệt như vậy thì ai mà chả lần theo được chứ.
Nơi nào cô đã từng đi qua không quá một ngày thì mùi hương sẽ vẫn còn lưu lại ở nơi đó, hơn nữa khứu giác của chiến nhân nhạy bén hơn người thường nhiều!”
Nghe vậy Vera mặt tái nhợt nghĩ; “Thì ra là vậy, hèn chi hành tung của mình dễ bị ba kẻ biế.n thái đó phát hiện như thế!”
Băng bó vết thương xong rồi uống thuốc, Vera và Alvar đều nghỉ ngơi trong hang để hồi sức, Alvar nói;
“Nghỉ ngơi một lát cho hồi được nhiều sức sau đó tôi sẽ đưa cô về, khu vực này nằm ngoài địa bàn của doanh trại chúng ta nên rất nguy hiểm, ngoài việc tránh gặp phải hung thú mạnh thì còn phải tránh chạm chán với các biệt đội thợ săn khác.
Cô nên biết với nhan sắc của cô nếu gặp phải những thợ săn khác doanh trại sẽ rất rắc rối đấy!”
Vera cũng gật đầu; “Em hiểu mà, mọi việc đều nghe theo đội trưởng.”
Thấy Vera ngoan ngoãn như vậy Alvar liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn không dám nhìn Vera quá lâu, một là do còn áy náy việc bản thân đã thể hiện ác cảm với em, hai là nếu nhìn vào khuân mặt hấp dẫn đó lâu quá hắn sợ sẽ phát sinh chuyện lớn.
Tĩnh tâm lại Alvar nghĩ về quá khứ của mình trước đây, thời điểm tạo nên sự ác cảm của hắn với những kẻ quyền quý!
Vài năm trước khi thực lực của Alvar chỉ ở mức ‘Tân Tinh – đặc cấp(6)’ lúc đó hắn làm hộ vệ cho một gia đình quý tộc, từ nhỏ hắn đã là trẻ mồ côi lớn lên thì bị đem đi làm người hầu cho các gia đình giàu có.
Vì Alvar có tố chất hơn người nên cho dù không được đào tạo võ thuật và tài nguyên bồi dưỡng hắn vẫn có thể tự mình đột phá trở thành chiến nhân và mạnh lên từ từ!
Hắn từ người hầu trở thành hộ vệ từng theo hầu hạ rất nhiều các công tử, tiểu thư khác nhau nhưng họ đều có điểm chung là rất cao ngạo, đặc biệt là những thiên tài trẻ tuổi trong các gia tộc giàu có, chúng đều xem mình như chúa trời và xem những người xung quanh là cỏ rác.
Từ đó Alvar rất chán ghét những người trẻ