Luân Hồi Thương Đế

Thiếu một tia liền viên mãn


trước sau


Lục giai kéo dài sáu mươi trượng, đoạn đường này đối với Đoạn Ngọc lúc bình thường rất ngắn, thế nhưng dưới song trọng áp lực nhắm vào cả nhục thân và nguyên thần thì hắn không dám di chuyển quá nhanh, hầu như là mỗi bước ra một bước thì sẽ dừng lại thoáng chốc, mỗi khi tác động đến nguyên thần biến mất thì mới tiếp tục bước đi.

Lúc này đây Đoạn Ngọc đã không còn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể tận lực đi làm.

“Bồng”. “Vù”. Hắn bước đi từng bước dưới song trọng áp lực cùng lúc đè nặng nhưng hai mắt lại vô cùng sáng tỏ, thông qua phương thức thí luyện này hắn có thể cùng với Tiên môn, Tà tông thiên kiêu so sánh.

Tà Minh tông tuy rằng đã biến mất khỏi Võ đạo thế giới nhưng lúc cường thịnh nhất nó cũng không hề thua kém Tinh Thần môn, Đoạn Ngọc tất nhiên là có thể mượn đó mà đọ sức với Tiên môn, Tà tông thiên kiêu. Biện pháp này vừa vặn hợp với ý tưởng ẩn giấu thiên tư của Đoạn gia cao tầng đối với hắn.

Đoạn đường sáu mươi trượng trên con đường lát đá này là đoạn đường sáu mươi trượng mà từ trước đến nay Đoạn Ngọc dùng thời gian dài nhất để đi qua, đi đến phần cuối hắn cơ hồ là đã dùng thời gian nửa canh giờ!

“Lực lượng trùng kích nguyên thần đã gần như đến Nhị giai hậu kỳ đỉnh phong!”. Tại đây Đoạn Ngọc cũng làm ra một cái tính toán. Rõ ràng là áp lực ép đến nguyên thần đề thăng dọc theo đoạn đường này tăng lên chậm hơn tà khí ép lên nhục thân nhiều, so với nhục thân thân võ đạo tu vi thì nguyên thần yêu cầu hiển nhiên là cũng thấp hơn một chút.

Điều này kỳ thực cũng không lạ, tu luyện tăng lên nguyên thần so với võ đạo tu vi hay nhục thân đều khó hơn rất nhiều, Luân Hải cảnh thiên kiêu không có mấy người có thể tu luyện nguyên thần đến Nhị giai đỉnh phong, tồn tại như vậy trong Tiên môn, Tà tông cũng là cực ít.

Đoạn Ngọc từng thấy được Cơ Tử Nguyệt, vị kia tân tấn Thánh nữ của Tinh Thần môn chính là một vị như vậy!

“...”. Đoạn Ngọc bước đến điểm giao giữa Lục giai và Thất giai trên con đường lát đá thì ngạc nhiên phát hiện tại đây đã không còn tồn tại bất luận áp lực gì, không chỉ là áp lực trùng kích nguyên thần không còn mà tà khí ép đến đè nặng lên nhục thân cũng hoàn toàn biến mất.


“Đây là... điểm thở dốc sao?”. Đoạn Ngọc kinh ngạc chốc lát thì thầm nói. Hơi chút suy nghĩ thì cũng khẽ gật đầu, xem ra là vị cường giả của Tà Minh tông tạo ra con đường lát đá thí luyện này cũng đã tính đến khả năng đệ tử tiêu hao lực lượng quá nhiều khi đi qua đoạn đường phía trước, trên đoạn đường Lục giai áp lực nhắm đến nhục thân và võ vị không đổi, chủ yếu là nhắm đến nguyên thần, nếu không thể chịu được áp lực nhắm đến nhục thân và võ vị vì tiêu hao thể lực chân nguyên quá nhiều thì thực là có chút đáng tiếc.

Đến đây thì Đoạn Ngọc cũng cảm thấy Tiên môn, Tà tông coi trọng nguyên thần tu vi thế nào, chênh lệch giữa Đệ tử hạch tâm, Đệ tử chân truyền và Thánh tử, Thánh nữ vị cơ bản đều lấy nguyên thần làm thước đo!

Đối với điểm này Đoạn Ngọc cũng không hề cảm thấy Tiên môn, Tà tông cường giả quá xem trọng nguyên thần, trong Võ đạo thế giới e là không có mấy người hiểu được chỗ tốt khổng lồ vì nhờ có nguyên thần cường đại như hắn. Thể chất, võ kỹ có thể tăng phúc chiến lực cho hắn nhưng so với nguyên thần tăng phúc thì cơ hồ là không đáng nhắc đến!

Đoạn Ngọc dừng lại ở nơi này không lâu, hắn tiêu hao chủ yếu là thể lực và chân nguyên, sau khi không cần chịu áp lực nữa thì có thể khôi phục rất nhanh, hắn lưu lại tinh hoa lực lượng chưa hấp thu vào lúc này mang đến tác dụng rất lớn, hắn tiêu hao cơ bản là đã được tu bổ lại.

“Tiếp tục đi!”. Đoạn Ngọc hai mắt sáng rực nhìn về phía trước, bước lên lên Thất giai hắn có thể nhận được Phong Hoàng pháp, đoạn đường này kéo dài bảy mươi trượng nên hắn hi vọng bản thân có thể đem cách hành công của Phong Hoàng pháp ghi nhớ.

“Vù”. Ngay khi bước vào Thất giai hắn đã liền cảm nhận được song trọng áp lực ép đến, tà khí sinh ta áp lực nhắm đến nhục thân vẫn là tương đương với Động Thiên cảnh tầng hai, vô hình lực lượng trùng kích nguyên thần nhưng đã mạnh hơn, hẳn là tương đường với Nhị giai đỉnh phong tinh thần lực trùng kích.

Nguyên thần rung chuyển một trận nhưng còn không thể thực sự bị hại, hắn có Tam giai nguyên thần, dưới tình huống chú ý cẩn thận đề phòng thì Nhị giai tinh thần lực tất nhiên là không thể tổn thương được nguyên thần.

Lúc này Đoạn Ngọc lại đang chú ý đến tà khí chui vào thể nội du tẩu, không ngoài ý liệu của hắn, phương hướng hành công của Phong Hoàng pháp phức tạp hơn Phong Vương pháp rất nhiều, hắn muốn ghi nhớ thì cần phải mất thời gian nhiều hơn. Duy nhất điểm tốt đó hắn tại Lục giai đã có chút thích ứng với trùng kích nguyên thần, khả năng tập trung đã
cao hơn, trong lúc di chuyển trong đoạn đường Thất giai vẫn có khả năng nhớ được cách hành công của Tà Minh Phong Hoàng pháp.

Cách hành công của Phong Hoàng pháp phức tạp hơn, thời gian dòng chảy của tà khí quán thâu thân thể Đoạn Ngọc kéo dài hơn, điều này một phần khiến cho tốc độ của hắn khi đi trên Thất giai này chậm hơn, quãng đường bảy mươi trượng này hắn đi xong cũng đã là một canh giờ!



Lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần khi Đoạn Ngọc đi đến điểm cuối cùng của Thất giai đã đạt đến Tam giai tinh thần lực bậc cửa, loại trùng kích dĩ nhiên là đã có thể ảnh hưởng đến Đoạn Ngọc nguyên thần, nguyên thần bị rung chuyển mạnh hơn.

“Đáng tiếc! Còn thiếu một tia liền viên mãn!”. Đứng ở giao điểm giữa Thất giai với Bát giai Đoạn Ngọc khẽ thở ra một hơi thất vọng lẩm bẩm.

Hắn dùng quãng đường bảy mươi trượng này hầu như đều là để cảm nhận và ghi nhớ cách hành công của Tà Minh Phong Hoàng pháp nhưng vẫn là thiếu đi một bước cuối cùng, đến bước này lực lượng giống như là đã bị áp súc biến hóa cực lớn ở trong thể nội, thời điểm này cần phải thông qua thực tiễn mới có thể nắm bắt, điều này đối với một kẻ chỉ đang cưỡng chế ghi nhớ lại cách hành công hoàn toàn là điều không thể!

Đoạn Ngọc tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng hiểu rõ đây là do bản thân tu vi quá thấp, hắn có thể lý giải Động Thiên cảnh các loại biến hóa nhưng đến Phong Hầu, Phong Vương... thì chỉ có thể đọc qua sách vở, các loại biến hóa của những giới này xa xa vượt qua tầm mắt của hắn, sau này chỉ khi hắn chạm đến gần những cảnh giới này thì mới có thể hiểu được.

“Tam giai nguyên thần cho ta tầm mắt thẳng bức Phong Hầu cảnh nhưng cũng không phải vạn năng!”. Đoạn Ngọc tự nhủ, hắn không thể quá mức tham lam được, đôi khi cũng cần biết đủ.

“Được rồi, có thể ghi nhớ Phong Hoàng pháp đến mức độ này đã là cực hạn của ta, không thể cưỡng cầu!”. Đoạn Ngọc suy nghĩ rất thoáng, rất nhanh đã không vì không ghi nhớ Tà Minh Phong Hoàng pháp không hoàn chỉnh mà thất vọng, trong mắt tinh quang lại sáng rực nhìn về phía trước.

Đến được điểm dừng chân giữa Thất giai và Bát giai trên con đường thí luyện này thì hắn đã xem như một bước bước vào Bát giai rồi, Tà Minh Tôn Giả pháp hắn đã không mong chờ nữa, hắn nghĩ đến là phần thưởng thì đạt được Bát giai.

Đạt đến Bát giai thu được danh ngạch Thánh tử/ Thánh nữ, ban thưởng một thanh Lục giai hạ phẩm binh khí và võ kỹ, ba lần truyền thừa thần thông!

Tà Minh tông đã hủy diệt, thân phận Thánh tử đã không đáng nói, thế nhưng phần thưởng một thanh Lục giai binh khí và võ kỹ, ba lần truyền thừa thần thông lại khác. Những thứ này hắn có thể mang về Đoạn gia.



Đoạn Ngọc không vội vã bước vào Bát giai mà điều chỉnh tự thân trạng thái đến tốt nhất thì mới khẽ hít vào một hơi cẩn thận bước vào.

“Bồng”. “Vù”. Tà khí ép đến nhục thân lực lượng không đổi, lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần nhưng đã trực tiếp đạt đến Tam giai tinh thần lực, Đoạn Ngọc nguyên thần lập tức có loại cảm giác như bị một người có lực lượng gần tương đương với mình tông vào.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc nội tâm hừ lạnh, loại trùng kích kia mang đến áp lực đối với những kẻ có nguyên thần yếu hơn một chút rất lớn, giống như nghiền ép, thế nhưng đối với Đoạn Ngọc thì còn chưa đủ.

Tà khí quán thâu thể nội điên cuồng vận chuyển nhưng Đoạn Ngọc đã không chú ý đến quá nhiều nữa, cho dù hắn biết đây là Tà Minh Tôn Giả pháp thì cũng thế, đồ vật này hắn hiện tại không có khả năng ghi nhớ, miễn cưỡng sẽ chỉ ảnh hưởng đến kết quả thí luyện của hắn.

Lúc này đi đến Bát giai nên hắn xem như đã đạt được kết quả tốt nhất của con đường thí luyện này, thế nhưng sau Bát giai rõ ràng là còn Cửu giai đối ứng với Tà Minh Đế Quân pháp, hắn muốn biết chỗ kia có quang cảnh thế nào.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện