Luân Hồi Thương Đế

Cửu giai


trước sau


Bát giai trên con đường thí luyện dài tám mươi trượng, màu sắc của những viên đá lát đường đã chuyển thành màu đen tăm tối, Đoạn Ngọc bước từng bước nặng nề phía trước giống như đang khiêu chiến bản thân cực hạn.

Trước đó hắn lo lắng nhục thân không chịu nổi tà khí tăng cường sau mỗi lần tiến lên một giai nhưng thực tế là điều này chưa xuất hiện, tà khí sinh ra áp lực tương đương với Động Thiên cảnh tầng hai còn chưa đạt đến cực hạn của hắn, liền Thánh thể cũng chưa vận dụng. Lúc này lực lượng vô hình sinh ra trùng kích nguyên thần tương đương với Tam giai tinh thần lực lại đang khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nguyên thần của hắn đạt đến Tam giai, độ cao còn đã đạt đến một trượng năm, Tam giai nguyên thần như đem phân thành mười tầng thì hắn hiện tại nên là tầng năm, trong khí đó lực lượng trùng kích nguyên thần cũng mới đạt đến Tam giai tầng một tinh thần lực mà thôi!

“Đáng ghét! Ta chỉ có thế bị động chịu đựng lực lượng vô hình kia trùng kích, nếu như có thể phóng thích tinh thần lực hình thành công kích đi trước cản đường thì lực lượng vô hình kia chưa chắc đã có thể đánh đến nguyên thần của ta”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm mắng.

Hắn đạt đến Tam giai nguyên thần nhưng thời gian quá ngắn, trong khoảng thời gian gần đây cơ bản là không có thời giờ đi tu luyện nguyên thần công pháp, lúc này nếu như hắn nắm giữ một môn bí kỹ công kích nguyên thần thì hoàn toàn có thể phóng thích tinh thần lực chặn lại lực lượng vô hình đang trùng kích nguyên thần.

Hiện tại hắn có thể làm là trải rộng tinh thần lực bao quanh nguyên thần hình thành nên một cái màn chắn, màn chắn này không có kết cấu bền vững, chỉ có thể ngăn cản lực lượng vô hình một chút, tác dụng không lớn.

Hắn tu luyện Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh thuật do Đoạn Thần Đại Đế ban cho mặc dù là nguyên thần thánh thuật nhưng điểm mạnh không phải ở phương diện công kích, môn thánh thuật này rõ ràng là thiên hướng phụ trợ, việc tu luyện tăng lên nguyên thần Đoạn Ngọc đều là nhờ có Tịch diệt chi lực. Nếu như thánh thuật này là công kích nguyên thần thì Đoạn Ngọc hiện tại cơ bản là không cần e ngại lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần kia.

Nói đến thì cũng không thể trách Đoạn Ngọc, nếu như hắn biết chỗ thí luyện này sẽ có thủ pháp nhắm vào nguyên thần thì đã không phải chật vật như vậy. Trong quá khứ Tà Minh tông đệ tử lúc tham gia con đường thí luyện này đều là vô cùng chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ nhục thân mà phương diện nguyên thần cũng nghĩ biện pháp nâng cao khả năng phòng ngự.


Có thể một đường ngạnh kháng bằng vào tự thân lực lượng chống lên đi đến Bát giai giống như Đoạn Ngọc cơ hồ là không có!

“Quãng đường tám mươi trượng ta còn chưa đi được một phần ba!”. Đoạn Ngọc nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua mới hơn hai mươi trượng thì thào.

“Bồng”. Hơi chút dừng lại hắn đã lại tiếp tục tiến về phía trước, lực lượng vô hình trùng kích khiến nguyên thân của hắn rung chuyển lợi hại nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, đây hiển nhiên vẫn chưa đến cực hạn nguyên thần của hắn, thoáng dừng lại ổn định nguyên thần thì hắn vẫn có thể tiếp tục đi về phía trước.

“Ông”. “Ông”. Đoạn Ngọc mỗi một lần bước lên sẽ phải nhận thêm một lần lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần khiến nguyên thần của hắn rung chuyển càng thêm lợi hại, hậu quả của nó chính là tinh thần rối loạn, Đoạn Ngọc ý chí vì đó mà bị ảnh hưởng, đầu óc có chút không được tỉnh táo. Lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần tại đây đã gần như tương đương với Tam giai tầng hai tinh thần lực, dĩ nhiên là đã bắt đầu gây ra ảnh hưởng xấu cho nguyên thần của hắn.

“Ta không tin cùng cấp tinh thần lực công kích còn có thể khiến ta nguyên thần thế nào!”. Đoạn Ngọc đầu đau như búa bổ cắn răng nói. Hắn nhỏ tuổi nhưng không có nghĩa là ý chí kém, so với những lão quái vật kia hắn ý chí có thể không thể cứng cỏi bằng, thế nhưng so với võ giả trẻ tuổi hắn tự nhân không kém.

Bát giai trên con đường thí luyện này tương đương với Tam giai tinh thần lực công kích nhưng Đoạn Ngọc cảm thấy đây chỉ là nhắm đến những võ giả thiên kiêu có Nhị giai nguyên thần mà thôi, bọn hắn dựa vào bản thân thủ đoạn cùng ý chí mới có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn, bản thân hắn có Tam giai nguyên thần xem như bù đắp lấy thủ đoạn chống lại tinh thần lực công kích, còn lại ý chí hắn tuyệt đối sẽ không thua những võ giả thiên kiêu kia.

Mục tiêu mà hắn nhắm đến còn rất xa, đồng lứa bên trong hắn tuyệt đối không thua bất luận người nào! Mà lúc này hắn còn không biết thực ra Tà Minh tông còn chưa từng có người bước đi trên Bát giai giống như hắn, võ giả thiên kiêu của Tà Minh tông khi đạt đến Bát giai đều đã dừng bước, tất cả đều chỉ đạt điều kiện thu được Thánh tử, Thánh nữ vị thì đều từ bỏ đi tiếp trên Bát giai.

Tinh thần lực trùng kích có thể gây hại cho nguyên thần phiền phức hơn nhục thân bị thương nhiều, tất cả thiên kiêu trong Tà Minh tông trước kia đều không dám mạo hiểm chỉ vì bước đi càng xa trên con đường thí
luyện.


Bước đến ba mươi trượng trên Bát giai Đoạn Ngọc đã cảm thấy nguyên thần chấn động kịch liệt, trong mắt hiện lên tơ máu. Lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần đã tăng nhanh đến Tam giai tầng hai đỉnh phong tinh thần lực.

Đến bốn mươi trượng hắn nhìn đến phía trước đã có chút mơ hồ giống như di chứng của việc say rượu nặng, trong đầu giống như có người đang không ngừng gõ xuống. Tại đây lực lượng trùng kích nguyên thần đã đạt đến Tam giai tầng ba tinh thần lực, uy lực của nó đủ để từ hư hóa thực, tổn thương Luân Hải cảnh võ giả.

Đến năm mươi trượng từ trong mũi của hắn đã chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, đây là dầu hiệu đầu tiên cho thấy nguyên thần của hắn đã bắt đầu quá tải, tại đây lực lượng vô hình công kích đã gần như tương đương với Tam giai tầng bốn tinh thần lực. Thế nhưng cho dù là vậy thì Đoạn Ngọc vẫn đang kiên trì bước đến.

Đến sáu mươi trượng Đoạn Ngọc thất khiếu chảy máu, nguyên thần rung chuyển kịch liệt nhưng bên trong đó là đang hiện lên từng tia lực lượng quỷ dị, lực lượng này như lôi như ám, khi thì bốc lên lôi quang, khi lại tỏa ra vẻ âm trầm băng lãnh, Đoạn Ngọc nếu là phân ra ý thức thấy được cảnh tượng này thì sẽ biết đây chính là hai loại nguyên thần thiên phú của hắn. Nguyên thần trong lúc chống cự lại lực lượng vô hình trùng kích đã vô tình liên hệ với hai loại thiên địa chi lực này.

Đến bảy mươi trượng Đoạn Ngọc ý chí đã có chút mơ hồ, hắn bước đến cơ hồ là theo bản năng, tinh thần lực trong thức hải đã có chút tán loạn, nếu như không phải nguyên thần cùng tử hải có liên hệ vô cùng mật thiết thì lúc này e là đã không nhận được thức hải lực lượng tẩm bổ.

Lúc này hắn chịu đựng lực lượng vô hình trùng kích nguyên thần đã đạt đến Tam giai tầng năm tinh thần lực, tự thân nguyên thần của hắn cũng mới đến tầng thứ này mà thôi, tự nhiên là sẽ nhận đến thương tổn rất lớn.

Cùng với đó Đoạn Ngọc nguyên thần liên hệ với hai loại thiên địa chi lực càng mạnh, xung quanh nguyên thần thế mà tự nhiên hình thành một tầng song trọng lực lượng, mỗi khi lực lượng vô hình trùng kích đến đều sẽ đem tầng song trọng lực lượng này đánh tan nhưng nó rất nhanh đã khôi phục, mỗi lần như vậy thì tầng song trọng lực lượng này rõ ràng là lại mạnh thêm một chút, khả năng chống lại vô hình lực lượng trùng kích nguyên thần càng mạnh.

“Vù”. “Vù”. Đoạn Ngọc vẫn cứ bước đi, nguyên thần của hắn rung chuyển càng thêm lợi hại, đôi khi thậm chí là bị nứt ra, thế nhưng sau mỗi lần như vậy sẽ có lực lượng từ thức hải truyền ra đem nguyên thần tu bổ lại như cũ.


Đồng thời với đó tầng song trọng lực lượng bao quanh nguyên thần lại cùng nguyên thần hình thành liên hệ càng thêm mật thiết, bọn nó vốn là thiên địa lực lượng được nguyên thần câu thông triệu hoán ra nhưng càng về sau thì lại càng xuất hiện từng tia khác thường, dĩ nhiên là hoàn toàn cùng nguyên thần dung hợp làm một.

“Ông”. Đoạn Ngọc bằng vào một ngụm ý chí kiên cường không chịu thua kém bất luận võ giả đồng bối nào mà cứng rắn đi đến cuối Bát giai, khoảng khắc hắn bước vào điểm giao giữa Bát giai với Cửu giai thì song trọng áp lực ép về phía hắn đồng thời biến mất, hắn giống như từ khu vực cuồng phong chớp giật bước đến khu vực bình thường, toàn thân lập tức nhẹ bẫng.

“Ừm?”. Nguyên thần rung chuyển rất nhanh khôi phục lại như cũ, thức hải ổn định lại, tinh thần lực khôi phục bình thản thì Đoạn Ngọc ý thức cũng lập tức khôi phục, phản ứng đầu tiên của hắn đó là giật mình, vừa rồi hắn trong lúc bước đi trên con đường thí luyện này giống như đã tạm thời mất đi ý thức.

“Ta bước qua Bát giai rồi?”. Đoạn Ngọc quay đầu nhìn lại đoạn đường đã đi qua thì có chút mơ hồ lẩm bẩm, quay đầu nhìn lại thì trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tấm thạch bia nhỏ khắc xuống hai chữ.

Cửu giai!

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện